Bán Quỷ

Chương 16. Cô chơi dơ thật đấy

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cô gái bước vào văn phòng, hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Văn phòng tuy rằng không lớn, chỉ có hơn trăm mét vuông nhưng lại được thu dọn ngăn nắp.

"Ồ! Đây là cái gì?”

Ánh mắt cô gái hơi dừng lại, tại một góc nào đó.

Cái đó hình như... Là bao tải phải không?

"Không có gì, cô nhìn nhầm rồi!"

Lâm Trần nhanh chóng thu dọn bao tải, bắt đầu chuyển đề tài: "Chúng ta ngồi xuống nói đi?”

"Cô có tin rằng trên thế giới này có quỷ không?"

Trong văn phòng, Lâm Trần nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng hỏi thăm.

Quỷ? Anh ta đang đùa nói đùa có đúng không?

Cô gái có chút im lặng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Lâm Trần thì không khỏi trầm mặc.

Một lát sau, cô hơi gật đầu: "Tôi tin.”

Trước tiên, để xem người này còn muốn chơi trò đùa gì nữa.

"Vậy cô gan lớn sao?"

Lâm Trần lại hỏi một lần nữa.

"Đương nhiên."

Cô gái nhịn không được mà bổ sung: "Ví dụ, bạn bè của tôi sợ sâu bướm nhưng tôi không chỉ không sợ mà còn dám bắt nó bằng tay không."

Ai ngờ, Lâm Trần lại ghét bỏ nhìn cô một cái: "Cô chơi dơ thật đấy!”

"Anh..."

Đôi mắt đẹp của cô gái chợt mở to, tức giận không nói nên lời.

"Chuyện này miễn cưỡng coi như cô đã vượt qua bài kiểm tra rồi."

Lâm Trần khoát tay, lại nói: "Kỹ thuật quay phim của cô thế nào?”

Cô gái khẽ gật đầu, nói: "Cũng gọi là khá tốt! Ở cấp ba tôi đã giành được giải đặc biệt trong cuộc thi quay phim. ”

Lâm Trần hỏi: "Cô vẫn còn đi học sao?”

Cô gái nói: "Vâng! Bây giờ là kỳ nghỉ hè, qua kỳ nghỉ này thì tôi sẽ là sinh viên năm nhất."

"Cô có chấp nhận đi làm vào ban đêm không?"

"Không thành vấn đề."

Lâm Trần mỉm cười, nói: "Rất tốt! Cô đã thông qua phỏng vấn!”

"Chuyện này... Cứ vậy mà thông qua sao?”

Cô gái ngẩn người, có chút không dám tin.

Vẻn vẹn chỉ là hỏi mấy vấn đề lộn xộn mà mình đã thông qua?

Trong nháy mắt, cô thậm chí còn nghĩ liệu đối phương có phải là kẻ lừa đảo hay không.

Nhưng nhớ đến đối phương lại mở văn phòng ở nơi tấc đất tấc vàng trong nội thành thế này thì lại bỏ suy nghĩ trong lòng đi.

"Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Trần, ông chủ của nơi này. Chỗ này chủ yếu phụ trách xử lý các sự kiện linh dị."

Lâm Trần cười nói: "Đương nhiên, nếu như có đủ tiền, cũng có thể nhận một ít nghiệp vụ khác.”

"Xử lý các sự kiện linh dị? Nơi như vậy, thật sự sẽ có khách hàng sao?”

Cô gái oán thầm trong lòng một hồi, sau đó nói: "Tôi là Diệp Tiểu Nhu, mười tám tuổi, không biết khi nào thì tôi có thể đi làm?”

"Cô có thể làm ngay bây giờ! Cô có mang theo thiết bị không?"

"Tất cả đều đã mang theo."

Cô gái vội vàng vỗ nhẹ vào cái balo trắng của mình.

Lâm Trần hài lòng gật gật đầu, nói: "Bình thường bốn, năm giờ chiều tôi mới rời giường. Mỗi ngày cô đến đây vào thời gian này là được. Lương cơ bản tạm định là ba ngàn, nếu có đơn hàng thì tiền thưởng sẽ tính thêm.”

Hắn nói xong, sau đó đi ngồi xuống trước máy tính: "Bây giờ cô muốn làm gì cũng được. Đúng rồi! Nếu cô chưa ăn thì để tôi gọi một phần đồ ăn cho cô."

"Tôi đã ăn rồi, anh không cần gọi cho tôi!"

Diệp Tiểu Nhu vội vàng xua tay, không khỏi có chút tò mò đánh giá Lâm Trần.

Tuy nói xử lý sự kiện linh dị gì đó thoạt nghe qua đúng là thật sự không đáng tin cậy, nhưng chắc đối phương lúc này là đang chuẩn bị làm việc?

Nói gì thì nói, bộ dáng nghiêm túc của đối phương đúng là rất đẹp trai đó nha.

Diệp Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, cảm thấy mình là người mới đến, nếu không làm gì thì có chút không tốt.

Lúc này cô đứng dậy, rót một ly nước, chuẩn bị đưa cho Lâm Trần.

Nhưng mà, khi cô đi tới phía sau Lâm Trần thì nhất thời trợn tròn hai mắt.

"Cảnh Thần, em yêu anh!"

“Không! Thật ra tôi yêu Tiểu Hải!”

"Cảnh Thần!"

“Tiểu Hải!”

“Thần Thần!”

“Hải Hải!”

......

Diệp Tiểu Nhu nhìn bộ phim truyền hình đang phát trên màn hình máy tính thì đột nhiên cảm thấy có chút cay mắt.

"Anh… Bình thường anh không làm việc sao? Anh thường chỉ xem những thứ này à?”

Cô thật sự là nhịn không được mới lên tiếng hỏi.

"Lại không có chuyện làm ăn tối cửa, làm việc gì bây giờ?"

Lâm Trần nhịn không được trợn trắng mắt nói: "Hơn nữa, cô không cảm thấy loại phim truyền hình này rất thú vị hay sao?”

Là do anh cứ muốn phải mở công ty linh dị gì đó, có thể có chuyện làm ăn mới lạ!

Diệp Tiểu Nhu không khỏi oán thầm trong lòng một trận, sau đó ghét bỏ nhìn màn hình máy tính nói: "Những loại phim nát như này, dù có đánh chết thì tôi cũng không xem.”

"Cô thích xem hay không thì tùy!"

Lâm Trần cũng lười để ý tới đối phương, tự mình tiếp tục say sưa xem phim.

Hai giờ sau.

"Nam chính và nam hai thật sự ở cùng nhau sao? Đây là cái thể loại gì vậy?”

Không biết từ khi nào mà Diệp Tiểu Nhu đã mang tới một cái ghế, ngồi sau lưng Lâm Trần.

Cô chỉ vào màn hình máy tính, giống như phát hiện ra một đại lục mới: "Cái gã biên kịch phim này quá tuyệt phải không?”

"Ài!”

Lâm Trần thở dài nói: "Còn không phải sao? Mỗi lần nhìn thấy nữ chính bị lẻ loi trơ trọi ở một bên, vừa khóc vừa gào thì tôi lại thấy..."

"Đau lòng sao?"