Bán Quỷ

Chương 3. Tôi cũng phải kiếm miếng cơm!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Gã thanh niên chậm rãi đi về phía nữ quỷ, một cái tát quăng đến, tay kia thì sờ về phía sau móc ra một cái... Bao tải?

Chờ đã, bao tải?

Khán giả trong phòng livestream đồng loạt trợn tròn mắt.

Gã này... Không phải là một kẻ buôn quỷ đấy chứ?

Sau đó, ở trước mắt bao người, gã thanh niên không để ý đến sự giãy dụa của nữ quỷ trực tiếp bắt nó nhét vào bao tải.

Một lát sau, nữ quỷ lập tức đã bị cưỡng ép nhét gọn vào bao tải.

Gã thanh niên vỗ vỗ tay, hài lòng gật đầu nói: "Hôm nay cuối cùng cũng không uổng công. ”

Sau đó, trong lòng hắn thầm niệm một tiếng: "Hệ thống, ngươi xem nữ quỷ này bán đến đâu thì có thể bán được giá cao? ”

“Đinh Ding! Nữ quỷ này tướng mạo xấu xí, đề nghị bán đến mỏ quặng ở dị thế giới để đào mỏ.”

"Hệ thống này còn đánh giá dựa vào ngoại hình nữa sao? Được rồi, vậy thì bán đi đào mỏ vậy! ”

Gã thanh niên ở trong lòng oán thầm.

“Đinh Ding! Bạn thành công bán một nữ quỷ cấp bậc bình thường đến quặng mỏ, điểm buôn quỷ +100.”

Theo âm thanh từ hệ thống, một bảng điều khiển cá nhân hiện lên, chỉ có gã thanh niên mới có thể nhìn thấy nó.

“Ký chủ: Lâm Trần”

“Cấp bậc: Ác quỷ cấp”

“Thể chất: 110 (thể chất người trưởng thành khỏe mạnh là 10)”

“Quỷ lực: 110”

“Điểm buôn quỷ:130.”

Gã thanh niên này tên là Lâm Trần, ba tháng trước đã xuyên qua thế giới này, cũng được thức tỉnh hệ thống buôn quỷ.

Hệ thống buôn quỷ đúng như tên gọi, chỉ cần bắt cóc quỷ vật thì lập tức có thể trở nên mạnh mẽ!

Vì thế, hắn thậm chí còn mở một văn phòng làm việc chuyên tiếp nhận những yêu cầu xử lý những vấn đề quái dị.

Nữ quỷ áo trắng này chính là do mấy đứa trẻ con hiếu động, buổi tối chúng chạy đến nơi này chơi thì phát hiện. May mắn chạy được về nhà, cho nên nói cho người trong nhà nghe, thế nhưng trong nhà không ai chịu tin, lúc này chúng mới tìm tới công ty của Lâm Trần.

Mặc dù số tiền của mấy đứa trẻ con này không nhiều, nhưng may mắn thay vẫn có những con buôn đồng ý.

Bởi vậy, nhìn chung với số điểm buôn quỷ ít ỏi này thì Lâm Trần vẫn cảm thấy rất hài lòng.

"Đổi tất cả điểm buôn quỷ thành ‘quả thể chất’ và sử dụng."

Lâm Trần trong lòng khẽ động, nói với hệ thống.

“Đinh Ding! Bạn đổi thành công mười ba ‘quả thể chất’ tiêu hao 130 điểm buôn quỷ.”

“Đinh Ding! Bạn sử dụng thành công ‘quả thể chất’ 13 quả, tăng thể chất lên 130 điểm.”

"Nó... Sao nó đã biến mất rồi? ”

Đào Đào trơ mắt nhìn bao tải vốn dĩ còn đang kịch liệt giãy dụa, thế nhưng trong nháy mắt đã xẹp xuống, nhất thời cô chỉ biết trợn mắt há mồm.

"Nó không phải là biến mất, chỉ là tôi đã gửi nó đến một nơi khác, tin rằng nó sẽ sống rất hạnh phúc."

Lâm Trần nhặt bao tải lên, xoay người lại nghiêm túc nói.

“Ác Long gào thét: nói tóm lại chính là bị siêu độ sao?”

“Kẹo nhỏ: anh bạn nhỏ thật lợi hại, không chỉ đẹp trai vậy mà còn có thể bắt quỷ!”

“Ăn Đào Đào: tôi không tin có quỷ! Đây chắc chắn là bọn họ đang diễn!”

“Tôi không tin có quỷ: lầu trên gọi tôi làm gì?”

Số lượng người trong phong livestream đột nhiên bắt đầu tăng vọt, trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đào Đào lúc này làm gì còn tâm tư nhìn bình luận, cô nhịn không được lại lần nữa truy hỏi: "Vậy vì sao anh không trực tiếp diệt trừ nó? ”

"Bởi vì tôi có lương tâm."

"Vậy sao vừa rồi anh lại đánh nó?"

"Bởi vì lương tâm tôi không được lớn lắm."

“...”

“Cá biết bay: Cái lời thoại này, đơn giản nhưng đúng là tuyệt! Ha ha ha!”

“Kẹo nhỏ: Có người không biết, lợi hại như vậy lại thú vị như thế. Bạn trai thế này đi nơi nào tìm được đây?”

“Quý Ông: Đây tuyệt đối là một kỳ nhân. Chủ phòng, nghĩ phương pháp xin cậu ta phương thức liên lạc được không?”

Cái này... Hẳn là rất khó khăn nha?

Đào Đào có vẻ hơi chần chờ.

“Quý Ông thưởng hỏa tiễn x 01 cái.”

Đào Đào quả quyết lựa chọn, nhìn về phía Lâm Trần: “Cái kia... Anh có thể cho tôi phương thức liên lạc được không?”

“Đây là danh thiếp của tôi, cho cô!”

Lâm Trần không nói hai lời, trực tiếp đưa tới danh thiếp văn phòng làm việc, bên trên có ghi thông tin địa chỉ của mình.

Đào Đào mắt nhìn danh thiếp, trên đó viết là văn phòng Lâm Trần, cộng thêm phương thức liên lạc cùng với địa chỉ.

Cô ngẩn người, nhịn không được nói: “Người như anh thế này, không phải trên mạng hay gọi là Đại sư ẩn danh ở đô thị đúng không?”

“Người như tôi nói chung vẫn cần phải kiếm cơm mà đúng không?”

Lâm Trần liếc mắt nói tiếp: “Nếu như về sau còn có loại sự kiện linh dị thế này, nhớ kỹ tìm tôi, tôi sẽ bớt cho cô 20%.”

“Cá biết bay: Ha ha ha... Chủ phòng xem tiểu thuyết hơi nhiều rồi phải không? Đại sư ẩn danh ở đô thị, ha ha ha!”

"..."