Bán Quỷ

Chương 5. Thêm tiền

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Theo thời gian của video, hình ảnh theo chân Đào Đào tiến đến lầu dạy học tầng thứ sáu, từng chuỗi âm thanh của giọt nước truyền đến.

Trần Đào có thể nhìn ra được, nét mặt Đào Đào trở nên sợ hãi không giống như là đang đóng kịch!

Lần này, vô cùng có khả năng thật sự là gặp phải quỷ!

Bình luận trên video bây giờ càng là sôi trào.

“Tôi buổi sáng mới vừa thức dậy, vậy mà lại cho tôi xem cái này sao?”

“Làm tôi sợ muốn chết, ôi má ơi!”

Trần Đào thở sâu, tiếp tục nhìn xuống.

Lúc này, Đào Đào đã tới toilet, mà ở phía ngoài hành lang lại truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.

Trần Đào nhịn không được nuốt nước miếng một cái, trái tim cơ hồ nhắc tới cổ họng!

Thẳng đến... Một màn kia màu trắng thoáng qua!

“Ừng ực... Thế mà thật sự có quỷ!”

Trần Đào nhịn không được nuốt nước miếng một cái, còn chưa chờ hắn thở phào thì thấy một gã thanh niên xuất hiện bên trong khung hình, gã ta tức giận nói: “Đừng tưởng rằng cô giả dạng làm người thì tôi sẽ không nhận ra!”

“Cmn! Đây rốt cuộc là diễn kịch, hay là thật nha? Tôi thật sự là không thể phân rõ !”

“Tôi cảm giác Đào Đào phản ứng không giống như là giả, người nam này có phải hay không là kỳ nhân dị sĩ có thể trừ quỷ!”

Mảng lớn bình luận liên tiếp bay qua.

Trần Đào cũng không nhịn được, hắn bắt đầu nghi ngờ người thanh niên này có phải hay không là một loại trong tiểu thuyết miêu tả, chính là một ít môn phái lánh đời đệ tử.

Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy gã thanh niên cho một cái tát trên mặt nữ quỷ, sau đó lại cầm bao tải đem đối phương mạnh mẽ nhét vào, nhất thời hắn lâm vào sâu đậm trầm mặc.

Vốn dĩ bình luận đang loạn xạ thế nhưng lúc này lại xuất hiện tình huống yên tĩnh trong giây lát.

“Mặc dù tên này là bắt quỷ, nhưng như thế nào mình luôn có cảm giác hắn không giống người tốt nhỉ?”

Trong lòng Trần Đào không khống chế được cái ý nghĩ này.

Sau đó, hắn thấy được câu nói cuối cùng trong video.”

“Bởi vì tôi có lương tâm, nhưng lương tâm không nhiều.”

Trần Đào: “...”

Khán giả: “...”

...

Bây giờ, Lâm Trần đang cắm đầu ngủ ngon cũng không hề hay biết, hắn bây giờ ở trên xem như là phát hỏa một chút.

Khi hắn tỉnh ngủ, thời gian đã là năm giờ chiều.

“Ngủ một giấc tỉnh lại thì trời đã tối rồi!”

Lâm Trần mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, không khỏi khẽ chậc chậc lưỡi.

Đầu tiên hắn điểm phần ăn bên ngoài, sau đó rửa mặt một cái rồi đến lầu một để kéo ra cửa cuốn, ở cửa ra vào để lên một tấm bảng “Open”.

Ban đầu Lâm Trần thuê văn phòng, chính là cố ý lựa chọn nhà này có hai tầng.

Một tầng xem như nơi làm việc, tầng hai dùng để cư trú, không thể nghi ngờ là thoải mái hơn rất nhiều.

Không bao lâu, chuyển phát nhanh cũng đã thành công đem đồ ăn đưa tới.

Lâm Trần không vội vã tiêu diệt đồ ăn trước mắt, mà là đi bật máy tính lên, tìm một bộ phim truyền hình gần đây khá hot để xem.

Lúc không nhận được yêu cầu làm việc, bình thường hắn đều làm như vậy để giết thời gian.

Đơn điệu, nhưng cũng không buồn tẻ.

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian đã đến 6:00 tối.

“Xin hỏi đây là văn phòng Lâm Trần sao?”

Một giọng nói truyền đến.

Lâm Trần tạm ngừng bộ phim truyền hình đang xem nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông ăn mặc trên người là vest đen đẩy cửa tiến vào.

Chuyện làm ăn tới !

Đôi mắt Lâm Trần hơi sáng lên, nói: “Hoan nghênh ghé thăm! Đây là văn phòng Lâm Trần chuyên xử lý các vấn đề quái dị, xin hỏi quý khách muốn ủy thác cái gì đây?”

“Chúng tôi không phải tới để ủy thác, mà là có sự tình khác muốn tìm anh.”

Trong đó một gã đàn ông trẻ tuổi lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng đáp.

“Ồ! Vậy tôi không rảnh.”

Lâm Trần nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục xem phim truyền hình.

Người này... Thật đúng là thực tế nha!

Một gã đàn ông trung niên khác thấy thế, không khỏi cười khổ một hồi.

“Anh!”

Gã đàn ông trẻ tuổi có chút không vui, khí thế hung hăng đi lên phía trước, cầm cái điện thoại di động vỗ lên trên mặt bàn nói: “Anh có biết chúng tôi là ai không?”

Lâm Trần chậm rãi đứng dậy, đem điện thoại của đối phương cầm lên, hơi hơi dùng sức.

“Rắc rắc rắc...”

Lâm Trần điểm thể chất hơn 240 điểm, chiếc điện thoại ở trước mặt hắn không có chút nào sức chống cự, trực tiếp bị tạo thành một đống mảnh vụn.

“Anh mới vừa nói cái gì? Tôi vừa rồi không nghe rõ.”

Lâm Trần xoa xoa tay, chậm rãi dò hỏi.

“Cái... Cái kia, kỳ thực là tôi có việc đến đây muốn ủy thác.”

Gã đàn ông trẻ tuổi ngay lập tức tắt đài, gã khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Anh sẽ không gạt tôi đấy chứ?”

Lâm Trần nhíu mày, có chút hồ nghi nhìn đối phương.

“Đương nhiên sẽ không!”

Gã đàn ông trẻ tuổi nuốt nước miếng một cái, nhắm mắt cắn răng nói: “Tôi vẫn muốn thay cái điện thoại kia, nhưng là lại không nỡ vứt bỏ. Do đó muốn đến tìm anh để hỗ trợ, bây giờ điện thoại di động cũ nát, vừa vặn có thể thay cái mới...”

Lâm Trần hỏi: “Theo lý thuyết thì công việc này xem như hoàn thành đúng không?”

Gã đàn ông trẻ tuổi khuất phục cúi đầu đáp: “Đúng, đúng là vậy...”