Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 11: Nhiệm vụ thí luyện 1

Phải biết trong Đại Võ Tiên tỉ lệ rơi trang bị là cực kì thấp, nếu có may mắn rơi ra thì những món đồ ấy cũng chỉ mạnh hơn một chút so với trang bị ở trong cửa hàng. Trang bị cấp bậc Lợi Khí có thể nói là có một không hai, còn công pháp bí tịch thì càng khỏi phải nói, đã ít lại càng ít, huống chi gian hàng của Vương Viễn còn bày vũ khí cùng công pháp tạo thành một bộ, thứ này đương nhiên càng thêm quý giá.

Game này cũng mới mở có mấy ngày, loại hàng đắt tiền này cho dù là những đệ tử chính thức cũng không có mấy người sở hữu được. Lúc này lại có người bán những món đồ quý giá như vậy tất nhiên sẽ khiến người ta khó tin.

"Bán không?"

Trong đám đông không bao giờ thiếu người giàu, đang lúc mọi người chảy nước miếng thèm thuồng nhìn những món đồ trong gian hàng thì đột nhiên một người chơi nhìn có vẻ thô bỉ, cầm một cây đao sắp hỏng trong tay bước đến trước gian hàng.

Vương Viễn nhìn người kia từ trên xuống dưới một lần, sau đó gật đầu nói:

“Dĩ nhiên!"

Hỏi ra được câu ấy quả thực có chút không bình thường, không bán thì bày sạp làm gì... Chỉ có điều nhìn hắn nôn nóng muốn mua, Vương Viễn cũng lười phản bác lại.

"Vậy tại sao không ghi giá?"

Nam nhân thô bỉ lầm bầm một tiếng, hỏi: "Quyển công pháp này giá bao nhiêu?”

"Không ghi giá bởi vì không bán riêng!"

Vương Viễn nhàn nhạt trả lời.

"Không bán riêng?" Nam nhân thô bỉ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì vũ khí cùng công pháp là một bộ." Vương Viễn kiên nhẫn giải thích, đồng thời có chút nghi ngờ chỉ số thông minh của con hàng đang đứng trước mặt mình.

Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút cũng có thể nhìn ra được Đại Hoàn Đao có liên quan đến công pháp, cái vấn đề đơn giản như vậy cũng phải hỏi?

"Vậy sao... Thảo nào!"

Nam nhân thô bỉ tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi: "Vậy ngươi ra giá đi, thanh đao cùng công pháp này tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Ồ?

Nghe lời ấy của tên thô bỉ, Vương Viễn cảm thấy có chút bất ngờ, nhìn không ra người anh em bộ dạng bỉ ổi này lại là một kẻ có tiền.

Võ học Cấp Thấp và trang bị cấp Lợi Khí, trước mắt đã xem như là dành riêng cho người chơi ở cấp đầu tiên.

Giá bán riêng từng món cũng không thấp, nếu theo bộ thì giá trị càng cao hơn, Vương Viễn vốn tưởng tên thô bỉ này chỉ hỏi thăm giá cả, không ngờ hắn thật sự muốn mua.

"Mười lượng vàng!"

Vương Viễn ngẫm nghĩ giây lát rồi cười híp mắt nói.

"Mười lượng vàng?!! Vãi, chơi xấu!"

Vương Viễn vừa nói ra, người chơi xem náo nhiệt ở xung quanh lập tức xôn xao bàn tán.

Trong Đại Võ Tiên, một lượng vàng bằng mười lượng bạc; một lượng bạc bằng một nghìn tiền đồng.

Nói cách khác, mười lượng vàng bằng một trăm nghìn tiền đồng

Phải biết rằng, trong thôn tân thủ, quái có thể rơi ra kim tiền chỉ có Sơn Tặc, Vương Viễn đánh Sơn Tặc bằng tốc độ nhanh như vậy mà tới trưa cũng chỉ cày được mấy trăm tiền đồng, chưa đến một lượng bạc, đủ thấy số vàng này nhiều cỡ nào.

Chiếu theo tỉ giá do nhà phát hành game chính thức quy định, một lượng bạc có giá bằng mười nhân dân tệ, vậy một lượng vàng chính là một trăm nghìn nhân dân tệ.

Hiện nay, kênh trao đổi chính thức vẫn chưa được mở, giá vàng mà phòng làm việc của game bán ra còn cao gấp mấy lần tỉ giá quy đổi của nhà phát hành game, mười lượng vàng đổi ra ít nhất cũng trong khoảng năm nghìn nhân dân tệ.

Một quyển võ học đao phổ Cấp Thấp cộng thêm một đại đao cấp Lợi Khí mà dám bán năm nghìn nhân dân tệ, thằng nhóc này thật là xấu xa.

Thật ra, nói xấu xa cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Người chơi bình thường thấy giá tiền này chắc chắn là chê đắt, thế nhưng đồ hiếm là đồ quý, ví dụ như nguyên bộ vũ khí công pháp trong tay Vương Viễn hiện giờ rất hiếm hoi, đối với nhà giàu thì giá tiền kia cũng là đáng giá.

"Mười lượng vàng hả, hiện giờ ta không có nhiều tiền vậy."

Tên thô bỉ chần chừ một chút, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Vương Viễn cũng đoán rằng hắn không bỏ ra được nhiều tiền như vậy. Trò chơi mới mở được mấy ngày, ngoài các phường hội lớn cùng với phòng làm việc cỡ lớn ra, người thường không dễ dàng gì mà gom góp đủ mười lượng vàng.

Nhưng tên bỉ ổi lại nói tiếp: "Có thể giao dịch bằng tiền mặt không?"

Trong thời kỳ chưa mở cửa trao đổi tiền tệ, tiền trong trò chơi đương nhiên sẽ tiện lợi hơn tiền mặt nhiều, vì vậy trong tình huống bình thường, rất nhiều người chơi đều không ủng hộ chuyển tiền mặt. Khi người chơi kia nói thanh toán bằng tiền mặt rõ ràng có chút lo lắng.

"Được đó..."

Thế nhưng Vương Viễn nghe chuyển khoản nhân dân tệ, lại lập tức đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.

Tuy Vương Viễn chơi game là để giết thời gian, nhưng nuôi bản thân cũng vô cùng quan trọng, dù sao Vương Viễn chơi game chủ yếu chính là kiếm ít tiền tiêu.

Lâu dần, tiền tệ trong trò chơi chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, bị mất giá cũng là tất nhiên, đối với Vương Viễn, tiền mặt mới là vàng ròng bạc trắng hàng thật giá thật.

"Vậy thì cảm ơn! Thêm bạn nhé!"

Thấy Vương Viễn đồng ý giao dịch tiền mặt, tên thô bỉ mừng rỡ ôm quyền hướng về phía Vương Viễn, sau đó gửi lời mời kết bạn cho Vương Viễn.

[Hệ thống nhắc nhở: "Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu" thêm bạn làm hảo hữu, có đồng ý không?]

"Cái tên này..."

Thấy tên của tên thô bỉ, Vương Viễn cạn lời, trông thì hèn mọn mà cái tên cũng hèn mọn không kém.

"Hì hì!"

Sau khi tên hèn mọn thấy phản ứng của Vương Viễn, dường như rất hài lòng, cười hì hì nói: "Ngươi gọi ta Nhất Đao là được!"

Trong Đại Võ Tiên, người chơi giao dịch tiền mặt thì game sẽ lấy phí thủ tục, do đó tài khoản ngân hàng của người chơi có thể liên kết với game.

Sau khi đưa tài khoản cho Nhất Đao, Vương Viễn nhanh chóng nhận được thông báo số tiền chuyển vào tài khoản, đồng thời vũ khí và công pháp trong gian hàng của Vương Viễn cũng bị hệ thống chuyển vào tay Nhất Đao.

Nhìn tài khoản tăng thêm 4850 nhân dân tệ, Vương Viễn cảm thán không thôi, một tháng đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều cũng chỉ được 1800 tệ, mà giờ mình chỉ ngồi tới trưa đã kiếm được gần 5000 tệ tiền trang bị trò chơi.

Kiếm tiền trong game quả là dễ dàng, hèn gì chơi game trở thành một nghề nghiệp mới.

Đương nhiên Vương Viễn không hề biết bản thân hắn chỉ là một người chơi khá may mắn, cũng không có nhiều những game thủ chuyên nghiệp có thể kiếm ra số tiền lớn, hầu hết các người chơi đều là đảng cày vàng chuyển gạch cần cù chăm chỉ.

Mặc dù thu nhập cao hơn so với đi làm một chút nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt.