Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Chúng ta cứ thật tốt sống qua ngày là được rồi, đừng đi tham dự vào mấy cái sự tình đánh đánh giết giết kia."

Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, nghiêm túc nói, vật sau liên tục gật đầu, bọn hắn hiện tại đang sống rất tốt.

"Lão Ngưu, đi, đi vào trong thôn tìm một chút việc làm, thế đạo này nếu bản thân không mang võ nghệ, thì làm thế nào mà hành tẩu thế gian?"

Trần Tầm đứng dậy cười một tiếng, mang Khai Sơn phủ treo ngang hông. Bọn hắn bây giờ đã có gạo rồi cho nên cũng không cần bao ăn và sẽ không bị người khác đá ra ngoài.

Bò...ò...

Một người một ngưu bắt đầu ở trong thôn không ngừng bái sư học nghệ. Từ an táng, hỉ sự đến thổi kèn, đánh trống, bọn hắn đều học đến quên cả trời đất.

Kỹ thuật nhấc quan tài của Đại Hắc Ngưu so với Trần Tầm thì tốt hơn, người trong thôn nhìn thấy ai ai cũng đưa lên ngón tay cái khen ngợi.

Bây giờ nếu ai có đám tang hoặc hỉ sự, người trong thôn đều sẽ tự mình đi mời Trần Tầm xuất động, sau đó đánh giá hai chữ, chuyên nghiệp!

Trần Tầm vốn là người lạc quan, kỹ nhiều không đè người, bởi vì được trường sinh nên hắn đối với tương lai tràn đầy hi vọng, cuộc sống hàng ngày đều vô cùng viên mãn.

……

Mười năm thời gian thoáng một cái đã qua, trong mắt Trần Tầm cũng nhiều thêm một tia dấu vết tháng năm, trong thôn cũng có không ít đứa trẻ mới ra đời.

"Vô địch là cỡ nào tịch mịch."

Trần Tầm đứng bên trong sơn động nhếch miệng cười một tiếng, làm dáng đánh ra một quyền, mà trước mặt hắn đang đặt một tảng đá lớn.

Ầm!

Một quyền này ra, tảng đá lớn vừa mới tiếp xúc liền bị chia năm xẻ bảy, trong nháy mắt hóa thành vô số đá vụn, mà xương tay của hắn thì lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Đại Hắc Ngưu ngồi dưới đất thấy vậy, một đôi mắt trâu nhìn về phía Trần Tầm tràn đầy vẻ khiếp sợ, vậy mà không có gãy xương, khủng bố như vậy sao.

"Lão Ngưu, thế nào."

"Bò...ò...!"

"Ha ha ha. . ."

Trần Tầm chắp tay cười to, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, giống như dựa vào nửa con mắt ngắm nhìn thiên hạ vậy: "Đây chẳng qua chỉ là một hai phần công lực của bản tọa mà thôi."

Đại Hắc Ngưu trông thấy vậy còn cho là thật, vẻ khiếp sợ trong mắt càng thêm nồng đậm, khiến Trần Tầm thỏa mãn không thôi.

Mười năm này, Trần Tầm đã dùng toàn bộ điểm trường sinh để tăng thêm lực lượng, lực kháng cửu đỉnh đã không còn là vấn đề, đã siêu việt lực lượng của phàm nhân.

Ngay cả Tiểu Hắc Tử bên trong thôn, mỗi khi cùng hắn vật lộn, Trần Tầm chỉ dùng ba ngón tay liền có thể thoải mái đè bẹp hắn.

"Trần Tầm!"

"Trần Tầm!"

. . .

Bên ngoài sơn động truyền đến tiếng hô to sốt ruột, Đại Hắc Ngưu giật mình một cái, có đơn hàng rồi! Nó nhanh chóng lắp cái sừng giả của mình lên rồi hơi ngẩng cao đầu.

Nó hôm nay chính là Thần Ngưu trong thôn, ngay cả Đại Hoàng Cẩu nhìn thấy nó cũng phải kêu một tiếng Ngưu ca, có điều đây cũng chỉ là nó tự ảo tưởng ra mà thôi.

"Các hương thân, có chuyện gì sao."

Trần Tầm đi ra ngoài hang động, nhìn thấy mấy chục người đang đi đến: "Hôn sự hay vẫn là tang lễ, để ta chuẩn bị trang phục cẩn thận."

"Lão thôn trưởng. . . Đi rồi." Mấy vị thôn dân ảm đạm nói ra.

"A?"

Trần Tầm thất kinh, lão thôn trưởng trước giờ đối với mình và lão Ngưu đều rất chiếu cố, trong tâm hắn đột nhiên có chút trống rỗng: "Đi thôi!"

Linh đường trong thôn đã chật kính người, Trần Tầm thổi lên kèn xô-na, gió thu hiu quạnh, lá rụng phiêu phiêu.

Trong mắt hắn mang theo một tia thở dài, phàm nhân cuối cùng cũng không thể chống lại sinh ly tử biệt, ngắn ngủi 100 năm, thoáng cái liền biến mất.

Đại Hắc Ngưu cũng đeo mấy cái chuông lục lạc, leng keng rung động cùng tiếng kèn xô-na của Trần Tầm hỗ trợ lẫn nhau, giống như một bản tang ca giữa ngày mùa thu, tiễn lão thôn trưởng đi về phương xa.

Trên đường nhỏ bên ngoài sơn thôn, Trần Tầm mặt không chút biểu tình tự mình khiêng quan tài, phía sau lưng đi theo một hàng người thật dàng, khắp trời đều là giấy vàng tung bay.

"Nhập thổ "

Trần Tầm cùng mấy người cẩn thận từng li từng tí đem quan tài đặt vào trong một hố đất, hắn đứng sang một bên nhìn tất cả thôn dân nói lời từ biệt.

Có người muốn ban phúc, có người muốn phát tài, có người muốn thành tiên. . .

Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Trần Tầm yên lặng dập đầu ba cái, lẩm bẩm cười mỉm: "Lão thôn trưởng, cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta, lên đường bình an."

Bò...ò...~~ Đại Hắc Ngưu tâm tình chán nản, cũng học theo Trần Tầm cúi đầu ba cái.

Trở lại bên trong thôn, Tiểu Hắc Tử bây giờ đã trưởng thành, hắn nhìn thấy Trần Tầm liền cười nói: "Tầm ca nhi, ngươi vẫn là trẻ tuổi như vậy, trông thật không thấy già đi chút nào."

"Chủ yếu vẫn là do tâm trạng tốt."

Trần Tầm cười ha hả, vỗ vỗ Tiểu Hắc Tử: "Tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ, khỏe như như trâu, có ba phần công lực của ta năm đó."

"Hắc hắc."

Tiểu Hắc Tử ngại ngùng cười cười: "Phụ thân ta trước đây đi lên núi đào được một số thứ, cho ta bồi bổ một chút."

"Đi lên núi săn thú cần chú ý an toàn nhiều hơn, phụ mẫu ngươi cũng đều già rồi."

"Ta biết, Tầm ca nhi, muốn đi nhà ta ăn cơm không."

"Không được rồi, hôm nay ta còn có việc."

Trần Tầm liền vội vàng lắc đầu, sức ăn của hắn hôm nay sợ sẽ đem cả nhà Tiểu Hắc Tử ăn sạch.

"Được rồi Tầm ca, vậy ta đi trước." Trong tay Tiểu Hắc Tử còn cầm một con gà liền tạm biệt Trần Tầm.

"Được thôi."

Trần Tầm cười nói, tất cả các nhà đều đã khói bếp lượn lờ, chuẩn bị cơm tối.

Một người một ngưu đi xuyên qua ánh đèn từng nhà, hướng về sơn động ngoài thôn đi tới, chỉ để lại bóng lưng cô độc cùng với hàn quang lạnh lẽo của chiếc Khai Sơn phủ bên hông.

Xuân đến thu đi, lại là mười năm vội vã trôi qua. Tiểu Hắc Tử cũng có hai đứa con, một đứa con trai được Trần Tầm đặt tên là Đại Hắc Tử, thường xuyên bị hắn chọc nháo khóc cả thôn, Hắc Ngưu một bên nhìn thấy liền cười to.

  

Hiện giờ Trần Tầm ở trong thôn cũng là nhân vật số một tương đối có uy vọng, thế nhưng trên người hắn vẫn như cũ không có dấu vết già đi.

  

Trong thôn đã có không ít người truyền đến ánh mắt khác thường, thậm chí bởi vì hắn độc thân, còn có một ít lời đồn nhảm truyền ra, nói hắn là người bất lực.

  

Trần Tầm nghe được liền nổi trận lôi đình, hắn đường đường là nam nhi bảy thước, ba chân cường tráng vô cùng thế nhưng lại bị nói bất lực!

  

Sau đó, hắn tìm được Vương đại thẩm trong thôn, khẩu chiến quần nho, nước bọt bay tứ tung, ầm ĩ đến mặt đỏ tai hồng, thiếu chút nữa lộ ra đại bảo bối để chứng minh mình, cuối cùng bởi vì Đại Hắc Ngưu không giỏi ăn nói, bại trận.

  

Trong sơn động, Trần Tầm tức hổn hển, Hắc Ngưu thì còn đang lảm nhảm. Con Hắc Ngưu này lúc chửi lộn thì núp ở sau lưng hắn, toàn thân run rẩy, một câu cũng không dám thốt.

  

"Quên đi, các nàng đông người thế mạnh."

  

Trần Tầm thở dài thật sâu, lại gặp phải sự sỉ nhục lớn như thế, bị oan uổng không thể giải thích: "Lão Ngưu, cũng không trách ngươi, chỉ trách chúng ta sống lâu. ”

  

Bò...ò...!

  

Đại Hắc Ngưu hung hăng gật đầu, lúc ấy nó đã bại lộ ra đại bảo bối, tiếp đó liền bị đám đại thẩm kia bình luận đủ thứ, cười nhạo không thôi.

  

"Chính là lực lượng này thế nào đã tăng hơn 20 điểm rồi?"

  

Trần Tầm buồn bực nói, giống như bị kẹt ở bình cảnh, ngay cả Đại Hắc Ngưu cũng tương đối đồng ý.

  

21 điểm cùng 20 điểm hoàn toàn không có bất kỳ bất đồng nào, hắn bất đắc dĩ đem điểm trường sinh tăng lên tốc độ và cũng cho Hắc Ngưu thêm một chút.

  

Bây giờ điểm trường sinh của bọn hắn:

Lực lượng: 21. Tốc độ: 1.

  

Bọn hằn rõ ràng cảm giác tốc độ đi đường đề cao gấp đôi, dưới chân tựa như có gió, bộ môn này nếu chạy thì có một không hai. Đây là sau khi Trần Tầm tăng thêm điểm tốc độ liền giác ngộ ra.

  

"Lão Ngưu, chúng ta cũng đã đến lúc rời đi."

  

Trần Tầm thở dài nói, ánh mắt mang theo vẻ không nỡ: "Thôn này đã không thể chứa được ngươi và ta nữa rồi. ”

  

Thôn này ngoại trừ một nhà Tiểu Hắc Tử, càng ngày càng nhiều người quen thuộc chậm rãi biến mất, dung mạo không già ở phàm nhân xem ra quá mức khủng bố một chút, dù sao thế giới này cũng không có sản phẩm chăm sóc da, kích thích hormone.

  

Mà Đại Hắc Ngưu cũng trông quá mức thần kỳ, trong thôn đã có không ít người đánh chủ ý với nó, muốn bắt nó để giết, bổ sung dinh dưỡng cho tiểu hài tử nhà mình.