Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 9. Ta trời sinh thần lực, còn có Đại Hắc Ngưu tổ truyền

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Không có việc gì, lão Ngưu, sau này chúng ta có tiền, ta sẽ mua cho ngươi một đầu tượng gỗ hình con trâu cái."

"Bò…ò…bò…ò..~"

Đại Hắc Ngưu ý niệm trong đầu liền thông suốt, cao hứng kêu hai tiếng.

Hôm nay là cuối năm, ở bên bờ sông có những thứ tựa như đèn Khổng Minh(đèn trời) bay khắp nơi trên không trung, cùng lúc đó là những lời chúc phúc tốt đẹp cho năm mới của mọi người dân, cả tòa thành Bàn Ninh như được chiếu sáng.

Đây chính là phong tục của thành Bàn Ninh, được người dân địa phương đặt tên là đèn cầu nguyện.

Trần Tầm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng bất giác lộ ra một tia mỉm cười.

“Lão Ngưu, thả đèn nhỉ, chúng ta chơi lớn một lần nào!

"Bò…ò…! Bò…ò…! ”

Ánh mắt Đại Hắc Ngưu lộ ra tinh quang, đồ đần mới không thả, trong lòng của nó rốt cuộc cũng có thể nhiều hơn một nguyện vọng.

Dân chúng tụ tập đông đúc trên bờ sông, trong đám đông có thể còn có tu tiên giả. Tại một nơi xó xỉnh ở bờ sông, Trần Tầm mua hai cái đèn cầu nguyện, bọn hắn một người một trâu không cần đi đến những nơi chen chúc đó.

"Lão Ngưu, có nguyện vọng gì thì chúng ta cùng viết xuống, nghe nói càng linh nghiệm."

Trần Tầm cầm một khối than đen, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Ngươi ngậm viết là được, ta đã dạy ngươi viết chữ rồi mà? ”

Bò…ò…!

Đại Hắc Ngưu thoáng cái dùng miệng đoạt lấy than đen, trong mắt mang theo vẻ suy tư, bắt đầu khuấy động lên trên đèn cầu nguyện.

"Hắc hắc, không phải trâu cái gì đó đi."

Trần Tầm cười hèn mọn, nhìn đèn cầu nguyện của Đại Hắc Ngưu, vậy đến lúc đó thật sự là con trâu cái ngồi đèn cầu nguyện, ngưu bức lên trời.

"Vĩnh viễn cái gì."

Trần Tầm nhíu mày, chữ của Đại Hắc Ngưu này xiêu vẹo tám chữ: "Đi theo… Trần Tầm. ”

Trong lòng hắn chấn động, nhìn thoáng qua Đại Hắc Ngưu, hai ngọn đèn cầu nguyện chậm rãi bay lên, tiếp đó dung nhập vào trong muôn vàn đèn cầu nguyện rồi dần dần biến mất.

"Bò…ò…?" Đại Hắc Ngưu vây quanh Trần Tầm.

"Nguyện vọng một khi nói ra liền không còn linh nghiệm nữa, hiểu không?"

Trần Tầm thần bí nói, trong mắt Đại Hắc Ngưu cả kinh, nó lại tin, không còn vây quanh Trần Tầm.

 

Một người một trâu lại bắt đầu đi dạo đêm khắp thành Bàn Ninh, Trần Tầm muốn nhìn xem trong thành này có việc gì làm, hắn hiện tại chính là mười tám loại võ nghệ đều biết.

Sau khi ăn được quả ngon của tốc độ, Trần Tầm tiếp tục dùng điểm trường sinh đề thăng tốc độ và cũng như cũ tăng thêm cho Đại Hắc Ngưu.

Ngày hôm sau, Trần Tầm đi đến một tiệm thợ rèn trong thành, đi vào chính là bộ dáng ngạo mạn ầm ầm, lão bản bị hù dọa đến sửng sốt, còn tưởng rằng là tới gây sự.

"Tiểu ca, chúng ta không thu trâu."

“Ta trời sinh thần lực, ta cảm thấy tiệm thợ rèn này của ngươi không có ta sẽ có thể thiếu đi chút gì đó.”

"Ý của ngươi là gì?"

"Lão, tiệm thợ rèn còn thu người sao?"

Trần Tầm đột nhiên cười rạng rỡ, khoe cánh tay: "Một người làm bằng hai người làm cộng, còn có tổ truyền Đại Hắc Ngưu nhà ta hỗ trợ, cam đoan sinh ý của ngươi bạo phát. ”

Bành!

Trần Tầm bị đánh ra, lão bản tiệm thợ rèn nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ nhận người không rõ lai lịch sao? ”

Bò…ò…!

Đại Hắc Ngưu giận dữ, lão bản này sao còn vũ nhục người khác, nó cũng nhổ một ngụm nước bọt trở về.

Trần Tầm vội vàng can ngăn Đại Hắc Ngưu, lạnh lùng nói: "Nơi này không lưu chúng ta, tự có chỗ sẽ có lưu chúng ta. ”

Lão bản phất tay vài cái, liền có mấy thợ rèn đi từ phía sau ra, tư thế kia, Trần Tầm bức bách thêm một câu nữa sẽ động thủ.

Trần Tầm yên lặng nắm lấy dây trâu, một câu không nói nhiều, lôi kéo Đại Hắc Ngưu nhấc chân bỏ chạy.

“Cắt!” Mấy người thổn thức xua tay, lại bắt đầu trở về rèn sắt.

Trên đường đi, Đại Hắc Ngưu vây quanh Trần Tâm, bảo hắn đừng tức giận nữa.

"Không có chuyện gì, ta có nghe qua phố bên cạnh còn có một tiệm thợ rèn, nhưng sinh ý không tốt, chúng ta đến đó thử xem."

"Bò…ò…!" Đại Hắc Ngưu gật đầu.

Lúc đi tới tiệm thợ rèn này, trong mắt Trần Tầm hiện lên vẻ kinh hãi, tại sao lại cảm giác được chuẩn bị phá sản, một tiểu lão đầu còn ngồi trên ghế ngủ gật.

"Lão bá." Trần Anh dắt Hắc Ngưu đi vào, ngay cả một vị khách cũng không có.

"Ai."

Tiểu lão đầu dựng người dậy, trong mắt đục ngầu không chịu nổi: "Tiểu ca muốn mua cái gì. ”

“Ha ha, ta trời sinh thần lực, tiệm thợ rèn còn tuyển người sao?” Trần Tầm cười nói.

"Ha ha… Tuyển nha. ”

Tiểu lão đầu đột nhiên gật đầu: "Chỉ là những thợ rèn trong tiệm đều đã chạy sạch, không có tiền công gì để phát. ”

"Không có việc gì, lão bản cho chúng ta một chỗ ở là được rồi."

"Vậy thì được."

Tiểu lão đầu cao hứng nói, "Hậu viện của tiệm thợ rèn này, các ngươi tùy ý ở. ”

Hai người ăn nhịp với nhau, Trần Tầm mang theo Đại Hắc Ngưu sửa sang lại nồi chén của bọn hắn, Đại Hắc Ngưu ngó chung quanh tìm chỗ giấu gạo.

"Thế giới này không chiếu chính là đất rộng."

Trần Tầm cảm khái một câu, cửa hàng có mặt tiền lớn như vậy, ngay cả việc đi lại của Đại Hắc Ngưu cũng không trở ngại.

Một canh giờ sau, hắn cùng Đại Hắc Ngưu bắt đầu phối hợp rèn sắt, trong tiệm thợ rèn phát ra tiếng loảng xoảng, thấy vậy, mí mắt tiểu lão đầu nhảy dựng lên, khí lực thật sự lớn.