Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ặc, đúng là của chú.” Nghe thấy câu hỏi của đứa bé, Cổ Dục do dự trả lời.

“Oa, thật là pro vip!” Nhìn đôi mắt lấp lánh của cô bé, Cổ Dục khẽ nhíu mày một cái.

Mặc dù chỉ là lời nói của đứa trẻ, nhưng mà Cổ Dục lại có chút hãnh diện.

“Mà cô bé tới tìm ta sao?” Điều chỉnh lại tâm trạng, Cổ Dục cười hỏi đứa trẻ.

“A, suýt nữa thì quên...... Nè, tên xấu xa. Mau trả lại căn cứ cho tôi!” Nghe thấy Cổ Dục hỏi lý do tới đây, cô bé đột nhiên nghiêm mặt, chỉ tay vào Cổ Dục lớn tiếng hỏi.

“Hả?” Nghe được những lời này của cô bé, trên đầu Cổ Dục toàn dấu chấm hỏi. Trả lại căn cứ? Cái quái gì vậy?

“Tú Tú?” Đang lúc Cổ Dục mơ màng, đột nhiên cổng nhà mở ra, một ông lão xuất hiện trước mặt Cổ Dục. Ông lão có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy hắn, nhưng rồi cũng nhớ ra hắn là ai.

“Ồ! Cháu là Tiểu Dục à!” Ông lão hiền lành nhìn Cổ Dục vừa cười vừa nói.

“Ông ơi.” Thấy ông lão đi đến, cô bé liền chạy tới bên cạnh, mặt vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cổ Dục.

“Dạ, chào ông......” Nhìn bộ dạng của hai ông cháu, Cổ Dục gãi gãi đầu rồi chào một tiếng. Hắn không biết đây là chuyện gì nữa.

“Ta xin lỗi vì con bé đến đây. Để ông giới thiệu một chút, ông tên là Cổ Quốc Khánh, là thợ mộc ở trong thôn. Những đồ gia dụng bên trong nhà cháu đều là do ta làm. Đây là cháu gái của ông....”

“Tên cháu là Cổ Tú Tú!” Nhìn ông giới thiệu bản thân, cô bé kia cũng thò đầu ra, nói lớn giọng.

Ông lão xoa đầu cô bé, rồi kể lại tình hình một lượt.

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là vì Cổ Quốc Khánh là thợ mộc trong thôn, mà đồ gia dụng nhà Cổ Dục cũng là do lão làm. Bởi vì nhà Cổ Dục lúc trước vẫn chưa có ai ở lại còn diện tích khá rộng, cho nên lão mới đem nguyên liệu đến nơi đây. Sau đó ở nơi này trực tiếp đục đẽo chế tác, vừa tiện vừa đỡ phải mắc công vận chuyển, tránh va chạm dẫn đến hỏng hóc.

Nhưng bởi vì đem tất cả nguyên liệu tới đây, cho nên mỗi ngày lão đều phải tới nhà Cổ Dục để làm việc. Mà bố mẹ Cổ Tú Tú lại phải đi làm bên ngoài, cho nên khi cô bé chưa đến tuổi đi học thì đều theo ông đến đây chơi cả ngày. Dường như, cô bé xem nhà của Cổ Dục là căn cứ bí mật của mình .

Sau khi cô bé lên bảy, cũng là tuổi nhập học. Bởi vì trong thôn không có trường tiểu học, cho nên cô bé phải lên thị trấn để học. Vì để thuận tiện, cho nên chọn học nội trú ở trường, một tuần trở về một lần.

Cổ Dục khi nghe được lời nói của Cổ Quốc Khánh, mới nhớ ra hôm nay hình như là thứ bảy.

“Này, Tú Tú! nghe ông dặn. Từ nay đây là nhà của chú Tiểu Dục, không phải là căn cứ bí mật của cháu nữa.” Giải thích xong lí do ông cháu có mặt ở đây, Cổ Quốc Khánh mỉm cười nói với Cổ Tú Tú.

“A, chuyện này... Chú ơi, sau này cháu có thể đến chơi nữa được không?” Cô bé dường như nghe rõ, nhưng vẫn không hiểu gật đầu một cái tượng trưng. Tiếp theo Cổ Tú Tú nhìn Cổ Dục mà hỏi.

Nhìn ánh mắt thẫn thờ của cô bé, Cổ Dục không khỏi gãi đầu. Nếu từ chối thì có hơi vô tình, nhưng nếu đồng ý thì cũng không quá tốt. Dù sao bên trong nhà hắn có rất nhiều bí mật. Mà nghĩ lại, cô bé này mới chỉ có bảy tuổi, có biết cái đếch gì đâu.

Mà chủ yếu cô bé còn có thể giúp Cổ Dục xác nhận một việc.

Đó chính là cái giếng kia, liệu nó chỉ xuất hiện đồ tốt cho một mình hắn không, hay là ai cũng có thể từ đó câu ra đồ vật.

Thực ra hắn đã sớm nghĩ tới, dù sao khi nhà hắn sửa chữa, cái giếng kia không thể không sử dụng. Nên nhớ, nhà hắn được dựng bằng cột xi măng, mà nơi này chính là Đông Bắc, không phải Phương Nam. Làm nhà gỗ ở đây, khi mùa đông tới sẽ chống chịu không được.

Mà xi măng thì phải trộn bằng nước, chắc chắn không có chuyện sang nhà ông hai bên cạnh để lấy nước. Vậy thì tại sao, chuyện cái giếng kỳ lạ lại không bị người khác phát hiện?

Cho nên hắn cần tìm ngươi thử một phen. Không cần phải nghĩ, cô bé này là lựa chọn tốt nhất.

“Ừ! có thể......”

“A!” Được sự đồng ý của Cổ Dục, Cổ Tú Tú lớn tiếng kêu la.

“Chà! Làm phiền cháu rồi, Cổ Dục.” Cổ Quốc Khánh lúc này cũng cười lúng túng. Đây chẳng khác gì gây thêm phiền toái cho người khác.

“Không sao cả! Bình thường cháu cũng không có việc gì làm.” Cổ Dục cười, xua tay. Hiện tại mỗi ngày Cổ Dục đều quá nhàn rỗi, mà căn nhà này lại quá lớn. Nếu có chút âm thanh cũng không tính là chuyện xấu.

“Vậy ông đi về trước. Ở nhà vẫn còn có đồ mộc phải làm. Tú Tú nhờ cháu nhé.” Nhìn Cổ Dục có vẻ không cảm thấy phiền, Cổ Quốc Khánh cũng vui mừng nở nụ cười rồi rời khỏi nhà Cổ Dục. Đợi ông lão đi về hẳn rồi, Cổ Dục đang muốn gọi Cổ Tú Tú ra giếng nước để thử nghiệm, nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy con bé đâu......

Sau đó ở trong phòng hắn bỗng truyền đến tiếng la của Cổ Tú Tú: “A......”

“Ài, không biết đưa tới một tên ‘gấu con’ là phúc hay họa đây.” Trên đầu bốc khói đen, Cổ Dục miệng lẩm bẩm bước nhanh đi vào trong nhà.

Quả nhiên khi đi lên tầng hai, đã thấy Cổ Tú Tú đang nằm cạnh bể cá, trừng mắt nhìn con cá Sủ Vàng.

“Tú Tú, cháu có thể chơi ở đây. Nhưng mà chú nói trước một chút, có một số chỗ không được đi vào nha.” Cổ Dục đưa hai tay bế cô bé lên, sau đó giới thiệu những nơi nào tương đối nguy hiểm.

Ví dụ như nhà bếp là không thể tùy ý đi vào, bởi vì trong nhà bếp có bếp lò rất nguy hiểm. Còn có cái giếng nước phía sân sau, mặc dù đã có nắp đậy nhưng với tên gấu con nghịch ngợm này cũng không an toàn, cho nên chỗ đó cũng không được đi.

“Trời ơi, cái đó cháu biết, cháu cũng đâu phải trẻ lên ba. Mà chú này, chú là thực tập sinh à?” Sau khi nghe Cổ Dục nói xong, Cổ Tú Tú đầu tiên là gật đầu nghiêm túc một cái, tiếp theo làm vẻ mặt tò mò hỏi.

“Thực tập sinh*?” Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Cổ Tú Tú, Cổ Dục càng thêm ngáo ngơ.

Đúng thế, chính là thực tập sinh. Cháu nghe chị Nhân nói như vậy, những người đẹp trai trắng trẻo có chút ẻo lả như chú thì chính là thực tập sinh!” Nghe Cổ Dục nói xong, Cổ Tú Tú lại hai mắt long lanh nhìn hắn.

(Thực tập sinh (nguyên tác: 练习生). Ý chỗ này là thực tập sinh thần tượng, các ca sĩ diễn viên đang chờ được ra mắt (Debut). )

Ách! Sao chú cảm giác mấy lời này của cháu, giống như là đang mắng chú vậy nhỉ?” Cổ Dục nhíu mày, cạn lời không biết phải nói gì. Nhưng khi hắn nghiêng đầu, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt kính bể cá, khiến hắn không khỏi nghi hoặc. Bởi vì, lúc này hắn đúng là trắng hơn trước đó một chút. Không biết là vì hiệu quả từ kỹ năng chiến đấu hay là do uống nước giếng nữa.

“Đúng là nhìn hơi giống mẹ mình thật.” Thả Cổ Tú Tú xuống, Cổ Dục vuốt cằm một cái nhỏ giọng lẩm bẩm. Thế này thì bị chửi là đúng.