Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Buổi sáng sớm, khi thủ đô vốn đang yên tĩnh bắt đầu dần trở nên náo nhiệt. Ở sân sau nhà hàng hải sản cũng có một đám người đang lo lắng chờ đợi.

Mấy người này chẳng phải ai khác, chính là ông chủ nhà hàng, Phương Lượng, chú Hai và một đám nhân viên. Bọn họ đều đang chờ đợi con cá Sú Mì kia được giao đến.

Khoảng hơn 9 giờ rưỡi sáng, một chiếc xe giao hàng của Thuận Phong đi vào sân sau. Bọn họ cũng lập tức hướng dẫn xe đỗ vào vị trí chỉ định. Sau đó mở cửa sau của xe ra, từ từ đem chiếc thùng từ trên xe xuống. Không ít người có mặt ở đó tim như muốn rớt ra ngoài.

Bởi vì trong cái rương lúc này chính là con mèo của Schrödinge(+), người bên ngoài không biết bên trong hiện tại là như thế nào.

(+)thí nghiệm con mèo của Schrödinge, có thể gg để tìm hiểu thêm. Hoặc giải thích đơn giản là: một con mèo được nhốt bên trong chiếc hộp, bên trong hộp có một lọ thuốc độc với 50% nó được phát tán ra ngoài. Người bên ngoài sẽ không thể biết được chính xác trạng thái của nó bên trong, có thể nó đã chết, hoặc có thể nó vẫn còn sống. Và chỉ khi nào mở ra thì mới thực sự biết được trạng thái của nó lúc đó.

“Mở đi!” Ông chủ nuốt nước miếng một cái rồi ra lệnh. Chú Hai của Phương Lượng bên này nghe lệnh cũng cầm một con dao tiến lại gần, cẩn thận mở cái thùng xốp ra. Sau đó xuất hiện trước mắt mọi người là một cái túi chứa nước được bơm căng bằng máy nạp oxy, nhìn thấy cái túi khí không có lỗ hỏng mọi người rốt cục cũng thở phào một hơi.

Ở dưới cùng, con cá vẫn đang sống khỏe mạnh trước mắt tất cả mọi người.

Thấy nó ở đó rồi, đám người đều mỉm cười. Sau đó bọn họ bắt đầu điên cuồng chụp ảnh. Phải biết rằng, con cá Sú Mì lớn như vậy là cực kì hiếm thấy, đúng là quá tuyệt vời.

“Chuyển vào.” Sau khi được chuyên gia kiểm tra xong xuôi, xác định rằng không có vấn đề gì với con cá. Ông chủ cũng vung tay lên, ra lệnh đem con cá vào bên trong nhà hàng. Hắn hiện tại đang nghĩ cách, nên lợi dụng con cá này làm cái tin tức gì, để có thể thu hút được mọi người đến đây xem cá...

Dùng con cá này để đánh bóng tên tuổi cho nhà hàng và khách sạn của mình.

Nghĩ tới đây, hai mắt lão đều sáng rực. Thứ này có thể kiếm được bộn tiền !

Cùng lúc đó, Cổ Dục cũng nhận được 800 ngàn tiền bán cá.

Cổ Dục nhìn số tiền này mà cười. Hắn biết kế hoạch của mình có thể bắt đầu được rồi.

Hắn ăn hết bữa sáng, rồi nhìn sang phía chú Ba.

“Chú Ba, chú có biết nhà nào nhận trang trí nội thất không?” Nghe thấy câu hỏi của Cổ Dục, chú Ba không khỏi thắc mắc mà nhìn về phía hắn.

“Cháu muốn tìm người trang trí nội thất làm gì?” Chú Ba tò mò hỏi.

Không thể không nói, hiện tại hắn nhìn Cổ Dục giống như là một đứa trẻ ham chơi, ưa thích chơi đùa lung tung. Vừa mới về được mấy ngày đã muốn ở lại đây lâu dài, còn mua đồ điện rồi nuôi cả chó .

“Không phải là cháu chuẩn bị định cư lâu dài ở đây sao. Nhưng mà cháu thấy cái tường bao ngoài kia hơi thấp, mà chú cũng biết nơi này đông người, cho nên cần phải chú trọng sự riêng tư. Cháu chuẩn bị xây nó cao lên một chút, tiện cải tạo luôn cái sân trước và sân sau một thể. Sân trước làm nền xi măng, tránh việc mưa gió làm cho lầy lội. Sân sau sẽ làm một con đường, tiếp đó làm một khu vườn nhỏ rồi xây một cái tiểu đình, trồng vài cái cây......”

“Khoan đã. Cháu chuẩn bị sửa sang nơi này thành khu nghỉ dưỡng à?” Nghe Cổ Dục nói, chú Ba không khỏi dở khóc dở cười.

“Ặc, đúng là vậy. Có vấn đề gì sao ạ?” Thấy chú Ba nói, Cổ Dục cũng suy nghĩ một chút. Sau đó hắn cười cười, đúng là hắn chuẩn bị ở đây vừa kiếm tiền vừa nghỉ dưỡng.

“Được thôi, tiền của cháu, thích làm gì tùy cháu. Tường bao đã cao 2m rồi, giờ muốn cao thêm thì cũng chỉ thêm được 2m5. Nếu cao hơn nữa thì che hết nhà rồi còn đâu, không tốt cho cháu lắm. Còn việc tráng xi măng sân trước rất dễ dàng, một lát chú tìm một vài người trong thôn là làm xong. Việc xây một cái tiểu đình thì hơi phiền phức một tí. Ở đây không giống phương Nam, mùa đông mưa nhiều, cho nên vật liệu bằng gỗ hay trúc thì được một thời gian sẽ sập mất. Cho nên chỉ có thể xây bằng xi măng, việc xây dựng này cần liên hệ với đội thi công, cũng tốn chút tiền. Còn việc trồng cây với làm vườn thì không khó, thôn bên cạnh là nơi bán các loại giống cây ăn trái, ở đó cái gì cũng có. Đợi khi bên này tu sữa xong xuôi rồi thì đến đó chọn một ít giống tốt là được.”

Nhìn Cổ Dục thật sự muốn sửa sang lại nhà cửa, chú Ba cũng nhiệt tình nói với hắn.

Cổ Dục cũng gật đầu một cái, đồng ý với đề nghị của chú Ba. Cứ làm như vậy đi!

Ăn xong bữa sáng, chú Ba liền đi tìm những người thợ xây trong thôn, việc nâng tường dĩ nhiên phải nhờ đến bọn họ. Chuyện xây tiểu đình thì ở trong thôn cũng có một đội thi công, cứ trực tiếp gọi bọn họ tới làm là được, mọi chuyện đều được sắp xếp rất có thứ tự không loạn.

Mà Cổ Dục nhân lúc chú Ba đi tìm người, hắn cũng gọi điện về cho cha mẹ, đồng thời chuyển khoản cho hai người 100 ngàn tệ.

Nói với bọn họ rằng mình tìm thấy một cơ hội buôn bán ở đây. Dĩ nhiên, hắn không nói ra vấn đề cái giếng, chỉ nói là mua được các sản vật miền núi ở đây, rồi bán cho Phương Lượng. Mấy ngày này kiếm lời được mấy trăm ngàn, cho nên phải ở lại đây nhìn. Bởi vì chất lượng những lâm sản này rất quan trọng, cho nên để người khác làm hắn không yên tâm.

Nghe xong Cổ Dục trình bày, bên cạnh đó còn được Cổ Dục gửi đến tay 100 ngàn. Cha mẹ của Cổ Dục mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn đồng ý cho hắn ở lại.

Dù sao đó chính là cuộc sống mưu sinh, bọn họ làm sao có thể không ủng hộ cho được?

Mà Cổ Dục về cũng chỉ ăn rồi chờ chết. Tìm một công việc đơn giản để làm, một tháng cũng chỉ có 3 – 4 ngàn tệ. Hơn 100 ngàn tiền lợi nhuận như thế này, phải làm quần quật mấy năm mới kiếm được đây?

Đừng nói là mấy ngày mấy trăm ngàn. Một năm mấy trăm ngàn thôi cũng đủ khiến bố mẹ Cổ Dục vui vẻ rồi.

Sau khi giải quyết xong vấn đề phụ huynh thì chú Ba cũng dẫn người quay về. Bọn họ trước hết là lát phẳng sân trước, sau đó mới tiến hành nâng tường.

Xi măng đương nhiên là mua của nhà máy gần đó. Trả một trăm tệ một ngày cho mỗi người trong thôn cũng là vấn đề nhỏ.

Buổi chiều đội thi công tiểu đình cũng đã tới để quan sát thực tế.

Cùng với Cổ Dục nói qua một lần, cái tiểu đình này đại khái chỉ cần bỏ ra tám ngàn tệ là xây được một cái không tệ rồi. Hơn nữa chỉ cần 2 ngày là xong. Nghe được lời này, Cổ Dục cũng không nhiều lời, đồng ý luôn. Tiếp theo, những người này cũng đem máy móc tới lập tức làm việc luôn.

Tiện đó Cổ Dục cũng muốn làm một căn phòng nhỏ cạnh cái giếng. Cái yêu cầu này rất bình thường, mặc dù hiện tại phần lớn các gia đình không có giếng nước. Nhưng nhiều khi có con gì rơi xuống chết đuối, hay chim chóc ỉa đái bên trong khiến nguồn nước bị ô nhiễm thì cũng không tốt. Làm một cái nắp che, không bằng xây nguyên một cái phòng, như vậy thì nhanh lẹ gọn gàng.

Căn phòng này thì đơn giản, thêm hai ngàn nữa thành mười ngàn vậy là xong.

Thôn Cổ Gia vốn tĩnh lặng, vì sự xuất hiện của Cổ Dục mà một lần nữa náo nhiệt.

Hôm nay Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng tới chơi. Hai cô bé đi theo sau Cổ Dục như hai sếp nhỏ đi giám sát.

Thực ra hai đứa cũng đang giám sát nơi này. Vì đây không chỉ là nhà của Cổ Dục, mà đây cũng là căn cứ bí mật của hai đứa.

Sân trước và tường rào mất một ngày là xong hẳn.

Giờ chỉ cần đợi nó khô lại. Bởi vì thời tiết Đông Bắc khô ráo cho nên tường khô rất nhanh, thậm chí còn chút vết rạn, thỉnh thoảng dì Ba của hắn phải cầm vòi nước để xịt vào tường để giữ ẩm. Đối với ngôi tiểu đình kia, cũng hoàn thành đơn giản.

Chỉ là chân đế và bốn trụ, trụ được làm bằng bê tông cốt thép bo tròn rồi đổ hỗn hợp sỏi và xi măng vào trong. Bởi vì kích thước tiểu đình yêu cầu nhỏ nên trụ cũng không cần phải làm to.

Nếu không phải chờ xi măng khô thì hôm nay đã có thể làm đến mái tiểu đình.

Nhưng cứ như thế thì ngày mai làm mái tiểu đình cũng không thành vấn đề.

Trong hai ngày ngắn ngủi, quá trình cải tạo sơ bộ nhà của Cổ Dục cũng đã hoàn tất toàn bộ.

Buổi tối ngày thứ hai, hắn đứng tựa ở cửa sổ nhìn ra ngoài sân sau, Cổ Dục không khỏi mỉm cười. Thực sự cảm giác càng lúc càng giống nhà......