Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Chú Ba!” Từ xa Cổ Dục kêu lên một tiếng, nghe được âm thanh của Cổ Dục, hai người cũng nhìn về phía hắn. Nhìn vẻ mặt của họ, dường như không nhớ được Cổ Dục là ai. Nhưng thấy Cổ Dục trên người mặc áo khoác như thế quả là có chút khác biệt.

Có thể do sự khác nhau về cách giáo dục từ nhỏ, thế nên ở nơi này mọi người đều giống như chú Ba của hắn. Họ thích mặc thêm lớp áo bên ngoài để che chắn, hoặc là các loại áo lót khoác bên ngoài. Bởi vì điều này sẽ giúp cho quần áo bên trong không bị hư hỏng trong quá trình làm việc và mang vác đồ vật.

Mà thanh niên trẻ tuổi… thì thích mặc đồ hàng hiệu, thích mặc đồ vest, đôi khi cũng có người lại chọn cho mình quần áo thể thao. Nhưng thích trang phục ngoài trời đúng là không nhiều.

“Ồ! là tiểu Dục à. Có chuyện gì sao?” Nhìn thấy Cổ Dục đi tới, chú Ba ở bên này cười ha hả tiến lên đón.

"Là thế này chú Ba! Phía sau nhà cháu có một cái giếng, cháu thấy trong giếng có một con cá rất lớn. Cháu muốn câu nó lên, vì thế mà qua đây mượn cần câu của chú" nghe chú Ba hỏi, Cổ Dục cũng nói ra ý đồ đến đây của hắn.

"Được được được! Cháu chờ ở đây một lúc để chú đi lấy." Nghe Cổ Dục nói như thế, Cổ Dương lập tức quay người đi vào phòng tìm cần câu.

Mà vào lúc này, vợ của chú Ba bước đến quan sát Cổ Dục một chút. Sau đó bắt chuyện với hắn, tiếp đó hỏi han chuyện trong gia đình.

Lúc đầu hỏi những chuyện rất bình thường, như là cha mẹ trong nhà có khỏe mạnh không? Cơ thể Cổ Dục có khỏe không? Đã bao nhiêu tuổi rồi… Sau đó hỏi tiếp một lúc thì chủ đề chuyển đến chuyện Cổ Dục có hay không có bạn gái, có tính đến chuyện kết hôn hay chưa…

Đối với chuyện này Cổ Dục bắt đầu có chút bối rối, trán hắn đã đổ mồ hôi hột. Chuyện này không phải vì thím Ba muốn cho Cổ Dục khó xử hoặc có ý gì khác. Mà do nơi này có phong tục kết hôn từ rất sớm.

Rất nhiều nữ sinh mới mười sáu tuổi, vừa tốt nghiệp trung học thì không tiếp tục đến trường nữa. Mà họ lập tức kết hôn lập gia đình, ở đây con gái 18 tuổi đã có con là chuyện bình thường. Tất nhiên đây chỉ là ví dụ, nhưng trên cơ bản 21 - 22 có con là chuyện rất bình thường. Trong khi đó Cổ Dục thì đã 26 tuổi nhưng hắn vẫn là một tên cẩu độc thân, chuyện như vậy ở nơi đây đúng là rất khó gặp.

Tiếp đó, thím ba bắt đầu giảng dạy, nói hắn cũng không còn nhỏ nữa. Trong thôn có mấy người nhỏ tuổi hơn hắn con cái đều có ba bốn đứa, thôn kế bên cũng vậy cũng bằng tuổi với hắn con cái đều đã lên tiểu học, vân vân…

"Ồ! Chú Ba tìm được rồi à!" May mắn lúc này chú Ba đã cầm tới hai cây cần câu, xem như là giải vây giúp Cổ Dục.

Chú Ba lấy ra hai loại cần câu. Một loại là cần câu lùa, không dài lắm. chỉ hơn 3m6 nhưng để câu trong giếng đúng là không dễ. Theo lời chú ba giảng dạy loại cần câu này không cần kéo dây dài ra, lập tức có thể mắc mồi câu quăng xuống để câu cá ở chỗ nước cạn.

Còn có một loại cần câu biển, loại này dùng để câu cá dưới tầng đáy.

Sau khi Cổ Dục được dạy cách câu như thế nào, Cổ Dục lập tức cầm hai cây cần câu chạy trối chết. Đùa sao, nếu cứ tiếp tục ở lại nghe thím Ba nói chuyện một hồi, không chừng chính hắn đều bị cuộc trò chuyện này làm cho buồn bực.

Về đến nhà, hắn nhìn thấy ông nội Hai đã quay lại. Bên cạnh còn có bà nội Hai và dì Ba, dì Ba chính là vợ của người con trai nhỏ nhất trong nhà ông nội Hai.

Ông nội Hai có tất cả năm người con, ba nam hai nữ. Hai người con gái đều đã lập gia đình không ở trong thôn. Một người thì ở thôn bên cạnh, một người thì ở trên trấn. Ba người con trai thì người lớn nhất đã lên trấn công tác. Người thứ hai kết hôn với một người cũng ở trên trấn, sau đó thì ở lại trên đó cùng vợ mình mở một siêu thị nhỏ. Đôi khi cũng trở về nhà, là một người con rất hiếu thuận.

Người con thứ ba rất thân thiết với Cổ Dương và Cổ Dục, hắn ở lại trong thôn phụ trách chăm sóc cho ông nội Hai. Nhìn thấy Cổ Dục quay về, bọn họ đều gọi Cổ Dục lại nói: “Tiểu Dục mới ra ngoài sao? Cơm nấu cũng nhanh, cháu quay về rửa mặt rồi nghỉ ngơi một lát là có thể ăn cơm”

"Ồ! Bà nội Hai, dì Ba, một lát cháu sẽ qua liền!" Nghe được tiếng chào hỏi, Cổ Dục cũng nhiệt tình đáp ứng, sau đó quay lại cái sân nhỏ ở phía sau nhà.

Sân sau nhà hắn là một vườn rau, nhưng đã sớm bỏ hoang vì thế cỏ dại mọc đầy. Tuy nhiên dạng vườn rau thế này, chắc chắn bên dưới có rất nhiều giun đất.

Cổ Dục đào móc hai lần lập tức bắt được một con giun béo mập, sau khi móc nó vào lưỡi câu cần câu biển, Cổ Dục ném vào trong giếng nước.

Vốn dĩ muốn dò xét độ sâu của giếng, cho nên Cổ Dục thả dây ra rất nhiều. Thế nhưng khiến hắn bất ngờ chính là… cái giếng này đặc biệt sâu...

Cái giếng này Cổ Dục đã từng được nghe ông nội nói qua. Giếng này cũng không quá sâu, chỉ khoảng sáu mét là đã thấy đáy. Thế nhưng cần câu trong tay Cổ Dục là loại câu biển, dây cước dài hơn 100 mét. Hắn đã thả dây xuống dưới giếng chớp mắt đã hơn 20 mét, nhưng dây câu vẫn tiếp tục chìm xuống chưa thấy tới đáy. Điều này khiến Cổ Dục cảm thấy có chút khó hiểu.

Lại thả dây thêm một lúc, độ sâu nhanh chóng đạt đến sáu mươi mét. Hơn nữa vẫn còn cảm thấy nó tiếp tục rơi xuống, điều này khiến Cổ Dục có chút choáng váng. Nếu nói giếng này có một mạch nước ngầm, phải chăng dây câu đã rơi vào trong đó? Nghĩ tới đây Cổ Dục bèn giữ lại dây câu, sau đó bắt đầu thu dây câu trở lại.

Nhưng khi vừa mới thu dây câu lại, hắn phát hiện dây câu vậy mà có thứ gì đó mắc vào. Thứ đó còn đang kéo dây câu trở ra, điều này khiến Cổ Dục càng thêm khó hiểu.

Vốn dĩ hắn còn tưởng lưỡi câu mắc vào đá, thế nhưng vừa mới thả dây ra thứ này lập tức di động. Điều này càng khiến Cổ Dục cảm thấy càng thêm mơ hồ. Nhưng hắn mặc kệ là thứ gì, cứ câu lên rồi sẽ biết. Lập tức hắn dùng sức đối kháng với thứ này.

Cổ Dục thân cao một mét tám sáu, cân nặng chín mươi lăm kg. Có thể nói là hơi mập mạp một chút, điều này cũng đành chịu. Trước đó công việc của hắn là làm IT, cả ngày đều ngồi trước màn hình vi tính để tăng ca và cũng không có thời gian để vận động. Trên thân nếu không có mỡ thì mới gọi là quỷ đấy.

Nhưng châm ngôn có câu nói rất hay, ‘Thân to không lỗ’. Khi Cổ Dục hạ quyết tâm đối đầu cùng thứ này, thân thể to lớn của hắn phát huy tác dụng rất lớn. Ít nhất thì lúc hắn nghỉ ngơi hồi lực, đối phương cũng không có cách nào làm hắn động...

Cứ như thế, mất hơn nửa tiếng. Cuối cùng, cái thứ kia ở dưới nước bị chơi cho đến hết hơi. Sau đó bị Cổ Dục thật nhanh vừa thu lại dây câu vừa kéo nó lên.

Cái bóng đen kia cuối cùng cũng được Cổ Dục kéo lên khỏi mặt nước, hắn dùng sức xách nó lên. Trong nháy mắt có một cơ thể màu vàng lóe sáng dưới ánh mặt trời, chui ra từ trong giếng rơi xuống mặt đất. sau đó điên cuồng giãy giụa.

Mà khi Cổ Dục gặp được con cá màu vàng này, hắn cảm thấy có chút choáng váng...

Bởi vì con cá này, hắn đã gặp qua! Lúc sau tết, cha hắn có mua hai con để làm thịt. Tuy nhiên, loại đó đều là nuôi dưỡng. So sánh một chút đều thua kém xa lắc với con cá trước mắt này.

Nhưng mà, đây không phải là lúc đắn đo suy nghĩ, vấn đề chính là... con cá này làm sao có thể ở trong giếng?

“Cá Đù Vàng?” Cầm con cá này lên, Cổ Dục nhìn con cá này với gương mặt đầy mơ hồ...