Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Người anh em! Việc lần này thật sự cảm ơn cậu. Chờ đến Tết tôi về quê, nhất định sẽ mời cậu bữa cơm. Nếu như sau này còn có chuyện tốt như hôm nay, nhớ kỹ phải tìm mình đấy!”

Ở đầu dây bên kia, Cổ Dục có thể cảm nhận được sự vui sướng của Phương Lượng. Nhìn thông báo tài khoản nhận được 110 ngàn trên điện thoại, Cổ Dục không nhịn được nở nụ cười. Không thể không thừa nhận, vụ mua bán này quá tuyệt vời!

Không cần biết Phương Lượng đang vui vẻ ra sao, muốn xử lý con cá như thế nào. Tất cả những chuyện đó đã không còn liên quan với Cổ Dục.

Lúc này, Cổ Dục đang nằm trên giường lớn ở nhà mới, hắn đang suy nghĩ vấn đề là làm sao để phát triển trong tương lai. Chỉ cần dựa vào cái giếng, Cổ Dục chắc chắn không rời khỏi cái thôn này.

Đây sẽ là nơi khởi đầu để hắn phát triển sự nghiệp.

Vậy nên, có rất nhiều chuyện cần hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.

Trước hết hắn phải nói với cha mẹ về việc hắn không quay lại thành phố và muốn ở lại trong thôn, nhưng vấn đề ở đây là lấy lý do gì để nói.

Ngôi nhà hắn đang ở thuộc sở hữu của gia đình nên hắn muốn ở bao lâu cũng được. Nhưng về chuyện ở lại đây, không có gì đảm bảo cha mẹ hắn sẽ đồng ý .

Vấn đề thứ hai chính là ngôi nhà này còn thiếu rất nhiều đồ gia dụng. Tuy nhà ở đã xây xong nhưng trong nhà chỉ có một ít vật dụng như giường chiếu, tủ quần áo, cái bàn, cái ghế,… Đồ điện gia dụng cũng chỉ là vài thứ như bình nóng lạnh và một cái tủ lạnh nhỏ.

Bởi vậy hắn sẽ cần đi mua sắm một chuyến, danh sách đồ cần thiết bao gồm: TV, lắp mạng Internet, máy giặt, bếp gas, máy hút khói, tủ đông, điều hoà không khí,….

Ngoài những thứ đấy ra, hắn còn cần phải mua thêm cần câu cá. Hiện tại cứ dùng cần câu mượn thế này cũng không tốt, với lại còn phải mua thêm các loại bể cá. Cổ Dục câu lên được cá, cũng không thể bán được ngay lập tức. Hắn cần phải có chỗ để nuôi, huống chi còn muốn ăn một chút mấy thứ này.

Mặc dù tường rào nhà hắn cao tới 2 mét, nhưng thế vẫn là chưa đủ và cần phải làm nó cao thêm. Hơn nữa, để phòng ngừa hắn cần đặt làm một cái nắp che miệng giếng để phòng ngừa...

Thật sự là không làm thì không biết. Sau khi tính toán chi phí mọi thứ, Cổ Dục cảm giác 100 ngàn của hắn thật sự không đủ.

“Cơm phải ăn từng miếng một, vật phải xây từng chút một. Thôi thì trước tiên cứ mua đủ đồ dùng trong nhà và bể cá, còn muốn bổ sung cái gì thì sau này lại nói!” Khẽ vươn người một cái, Cổ Dục quyết định đi mua sắm trước.

Nghĩ là làm, hắn lập tức gọi điện thoại cho Cổ Tấn. Một lúc sau, Cổ Tấn dừng xe trước cửa nhà Cổ Dục, hắn đi qua nhà ông nội Hai nói một câu thông báo buổi trưa sẽ ăn ở bên ngoài. Tiếp đó, Cổ Dục lên xe với Cổ Tấn đi lên trên thị trấn.

Đi vào thị trấn, hắn quyết định trước tiên đến cửa hàng kinh doanh viễn thông để đăng ký lắp mạng. Tiếp đó, hắn đi tới cửa hàng đồ điện. Hắn phát hiện chính mình còn thiếu rất nhiều thứ nên đã điên cuồng mua sắm.

Máy rửa bát, vỉ nướng, lò nướng, lò vi sóng, bếp từ, các loại nồi, bát, chậu......

Chỉ tính riêng đồ điện, Cổ Dục đã chi tiêu hơn 60 ngàn tệ.

Xong vụ đồ điện, hắn còn cần mua đồ dùng cá nhân. Bây giờ ở nhà chỉ có một bộ khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc súc miệng và ít đồ linh tinh. Hắn chắc chắn cần chuẩn bị thêm mấy thứ như khăn mặt, khăn tắm, ga giường, màn, gối, vỏ gối, giấy vệ sinh, giấy rút.... Các loại đồ dùng hàng ngày, cần thiết mua thì đều phải mua.

Tiếp đó, hắn đến cửa hàng chuyên dụng để đặt làm hai cái bể cá lớn. Bởi vì cái này không có sẵn nên cần đặt người ta làm theo yêu cầu. Mấy thứ đặt làm này sẽ được người bán đưa tới tận nhà. Nếu không tính bể cá, thì đồ hắn mua hôm nay cũng không ít......

May mà có xe chở hàng của Cổ Tấn, bằng không thật sự không có cách nào để đem đống đồ này về.

Đến giữa trưa Cổ Dục mời Cổ Tấn ở trên trấn ăn một bữa. Dù sao người ta đến đây là để giúp hắn, chút tiền lẻ này hắn cũng không quan tâm.

Lần này từ trên trấn trở về, Cổ Dục cảm thấy dù là 110 ngàn tệ cũng không đủ cho hắn tiêu sài. Chỉ sau một lần mua sắm, 110 ngàn vừa nhận được của hắn đã chỉ còn lại hơn 20 ngàn.

Nhìn những thứ Cổ Dục để ở thùng xe phía sau, Cổ Tấn đành phải lái xe chậm hơn rất nhiều. Bởi vậy, tới lúc hai người về tới trong thôn, thời gian cũng đã xế chiều.

Cổ Tấn cũng giúp Cổ Dục chuyển đồ vật vào trong nhà, sau đó còn phụ một tay lắp ráp các thứ, đến cả việc lắp đặt TV cũng nhờ công hắn. Những thứ còn lại đều phải dựa vào Cổ Dục tự mình nghiên cứu.

Đương nhiên, Cổ Dục rất cảm kích Cổ Tấn. Trước khi Cổ Tấn ra về, hắn còn cố ý cầm theo một đầu Cá Mú đưa cho Cổ Tấn. Nhận con cá trên tay, Cổ Tấn suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn Cổ Dục. Hắn mở miệng nói:

“Cổ Dục! Tôi hỏi một chút, có phải cậu định ở lại đây lâu dài?”

“Ừm! Có thể coi như vậy. Dù sao tôi đang không có chuyện gì làm, sống ở đây cũng thật thoải mái.”

Nghe câu hỏi của Cố Tấn, Cổ Dục cũng gật đầu một cái. Chỉ ở đây mới có giếng thần, đi nơi khác thì kiếm đâu ra. Cái giếng này là cơ hội đổi đời của hắn, cho nên chắc chắn không bỏ qua được.

“Ờ... tôi nói thế này, không phải thôn chúng ta trị an không tốt. Nhưng mà cậu cũng biết, bất cứ thôn nào đều cũng không tránh khỏi việc có một số tên trộm vặt hoặc móc túi. Nếu cậu có ở nhà thì còn tốt, bọn hắn cũng không dám cả gan đột nhập. Nhưng nếu cậu trở về thành phố, lúc đó lỡ như có người tới mà trong nhà không có ai thì mấy món đồ điện này... cậu hiểu ý tôi chứ!”

Biết được Cổ Dục tạm thời muốn ở lại trong thôn, Cổ Tấn do dự một chút, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở hắn mấy câu. Nghe Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục có hơi ngây người, sau đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái.

Chính xác đây là một vấn đề, hắn không thể lúc nào cũng ở đây. Mấy món đồ điện tử mới mua hôm nay không phải điều hắn lo lắng. Điều hắn lo nhất là sự thật về cái giếng, nếu bị phát hiện thì sẽ vô cùng phiền toái.

“Vậy thì… Anh có biết biện pháp nào không?” Cổ Dục gãi đầu do dự, sau đó mở miệng hỏi Cổ Tấn biện pháp.

“Nếu cậu có ý định sống ở đây một thời gian, tôi nghĩ nên nuôi một con chó. Bởi vì nếu như cậu không ở nhà mà có kẻ trộm tới, ít nhất nó sẽ sủa khiến ông Hai ở bên cạnh nghe thấy, đúng không?” Nhìn xem Cổ Dục, Cổ Tấn cũng cười nói.

Tại nông thôn, hầu như nhà nào cũng nuôi chó. Tuy nuôi chó không có nhiều lợi ích, nhưng về vấn đề trông nhà thì khỏi lo.

“Ừ! Cũng đúng. Vậy mà tôi lại quên mất! À mà, hình như trên trấn có cửa hàng thú cưng, ngày mai anh đi cùng tôi được không?” Nghe được Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục cũng gật đầu một cái, đây đúng là một biện pháp tốt.

“Nếu cậu định mua chó cảnh thì quên đi, bọn chúng không trông nhà được đâu. Ở đầu thôn phía đông, trong nhà ông Bảy có một con Husky được con trai mua cho. Bề ngoài con chó này nhìn qua hung dữ không khác gì chó sói, nhưng thật ra chẳng khác gì mấy tên đần độn. Năm trước nhà ông ấy có kẻ trộm đột nhập vào, kết quả con chó kia còn cùng tên trộm chơi đùa. Ngay cả vòng cổ của nó cũng bị lấy đi, thậm chí còn không kêu một tiếng.”

Nghe Cổ Dục nói muốn đi mua chó cảnh, Cổ Tấn lập tức xua tay áo. Cổ Tấn nói cho hắn biết mấy thứ vô dụng kia ở nông thôn không dùng được. Nghe được Cổ Tấn kể chuyện, Cổ Dục lập tức nhớ tới mấy cái video mà hắn xem lúc rảnh. Dường như, đúng là chó cảnh có vấn đề này......

“Nếu cậu muốn tìm một con chó ưng ý. Ngày mai có thể đi đến nhà chú Kiến Quân cạnh sườn núi, nhà bác ấy có nuôi mấy con chó rất tốt.” Nhìn thấy Cổ Dục cũng đồng ý, Cổ Tấn lập tức cười nói còn giới thiệu cho Cổ Dục chỗ mua chó.