Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này Triệu Dật dừng xe lại trước khu chung cư của Liễu Phi Vũ.

“Tới nơi rồi, chúc cậu ngủ ngon.”

Liễu Phi Vũ cũng không vội vã xuống xe mà quay sang hỏi: “Tối mai cậu sẽ đi đến buổi họp lớp sao?”

Triệu Dật tùy ý trả lời cô nói: “Ừm, nhưng cũng chỉ là ăn bữa cơm chia tay, rồi sau đó đi KTV hát một chút mà thôi.”

Liễu Phi Vũ nghiêng mặt hỏi: “Mình biết trước đó cậu không muốn được tuyên dương, không muốn được nổi danh, thế nhưng việc này cũng không thể giấu hoàn toàn được đâu, chuyện cậu thi thiếu một môn phải giải thích với bạn cùng lớp như thế nào đây?”

“Sinh bệnh té xỉu nên phải nằm viện thôi.”

Triệu Dật trả lời bình thản, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Liễu Phi Vũ thì mỉm cười giải thích thêm: “Loại chuyện cứu người này, nếu mà bị lan truyền ra bên ngoài, cho dù là người nghe thấy có khen mình là anh hùng hay mắng mình là thằng ngốc, nói ra ngoài miệng hay thầm nghĩ trong lòng. Tất cả đều khiến mình thấy không được tự nhiên cho lắm, mình sẽ không còn là mình nữa. Cho nên, sau khi mình tỉnh dậy ở bệnh viện đã xin với lãnh đạo nhà trường cùng chủ nhiệm lớp của mình không nên nói ra chuyện này, mình cũng tốn không ít nước bọt mới thuyết phục được bọn họ đấy...”

(Ghi chú của tác giả: Không phải tất cả những người từng cứu người đều thích được tuyên dương ca ngợi, có rất nhiều vị anh hùng sau khi làm chuyện tốt xong đều âm thầm rời đi không cho ai biết, cho nên mọi người cũng đừng lăn tăn về chuyện này nhé.)

Ánh mắt của Liễu Phi Vũ lóe sáng nhìn Triệu Dật, sâu trong mắt không giấu được vẻ khâm phục cùng tán thưởng đối với hắn.

Liễu Phi Vũ nói: “Cơ hội tốt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ muốn nắm lấy rồi tuyên dương ca ngợi, dù sao đây cũng là vinh quang của nhà trường mà.”

Triệu Dật cười khổ nói: “Đúng là như vậy thật, nhưng mình không muốn như thế, chuyện này rất là phiền phức.”

Liễu Phi Vũ hé miệng cười nói: “Hành động của cậu rất có phong phạm của cao nhân ẩn sĩ đó nha… Ngày mai mình cũng rảnh, có thể mang mình đi theo được không?”

Triệu Dật giật mình nhìn về phía Liễu Phi Vũ nói: “Bọn mình họp lớp, cậu cũng không có quen biết ai hết, sao cậu lại muốn đi theo làm gì? Có thể sẽ rất chán đó!”

Liễu Phi Vũ lắc đầu: “Không phải thế, mình muốn nhìn tiểu anh hùng chúng ta có địa vị như thế nào trong nhóm bạn học, không chừng là một người tỏa sáng chói mắt, khiến người ta phải thầm ngưỡng mộ nha.”

Triệu Dật cười ha ha nói: “Vậy thì phải khiến cậu thất vọng rồi. Ở trong lớp mình cũng chỉ là một người bình thường, không phải là tâm điểm gì hết, cũng không khiến vạn người mê, an an ổn ổn làm một học sinh bình thường mà thôi.”

Liễu Phi Vũ cười tủm tỉm nói: “Không có vấn đề gì, trong lòng mình cậu rất là cao thượng, lại cực kì đẹp trai.”

Triệu Dật trêu ghẹo nói: “Lúc mình một tay lái Cayenne, một tay hút thuốc lá mới là thời khắc đẹp trai nhất đấy.”

“Thật khoác lác.”

Liễu Phi Vũ cười mắng một câu, sau đó lại cố ý, dạm hỏi: “Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Nếu như cậu muốn tỏ tình với người mình thích thì cứ giới thiệu mình là em gái là được, bởi vì sợ mình buồn chán nên mang tới đây chơi cùng, vậy là được rồi…”

Thấy cô đã nói đến mức này, Triệu Dật cũng chỉ đành đáp ứng cho qua: “Có cô em gái xinh đẹp như vậy, xem ra ngày mai sẽ có không ít người tìm mình nói chuyện trên trời dưới đất rồi.”

Liễu Phi Vũ cười đắc ý: “Để xem cậu đối phó bọn họ như thế nào, được rồi! mình vào nhà đây, ngày mai cậu có tới đây đón mình không?”

Triệu Dật gật đầu: “Ừ, ngày mai mình sẽ tới sớm đón cậu.”

“Vậy thì tạm biệt, ngày mai gặp lại!”

Sau khi đã đạt được mục đích, Liễu Vũ Phi vui vẻ phất phất tay về phía Triệu Dật, sau đó lon ton chạy vào khu chung cư nhà mình.

Triệu Dật nhìn bóng lưng của Liễu Vũ Phi dần dần đi xa rồi khuất phía sau màn đêm, lúc này hắn mới chầm chậm khởi động xe rời đi.

Sau khi dừng xe đỗ lại trong nhà để xe, Triệu Dật cũng không có vội vã mở cửa đi xuống.

“Hệ thống, mở gói quà thăng cấp ra.”

“Đã mở gói quà thăng cấp, ký chủ nhận được kỹ năng huấn luyện thú.”

“Ghi chú 1: Trong một khoảng cách nhất định, ký chủ có thể kết nối tinh thần cùng các loài động vật, trấn an cùng thuần phục chúng, hơn nữa còn có thể ra lệnh để nó thực hiện một số hành động đơn giản.”

Trong đầu Triệu Dật thoáng chốc đã tràn ngập những kiến thức về huấn luyện thú, trong lúc nhất thời Triệu Dật có chút ngơ ngác không hiểu.

Kỹ thuật huấn luyện thú sao?

Hệ thống, ngươi sợ ta về sau thất nghiệp, cho nên sớm chuẩn bị cho ta một cái gánh xiếc lớn, làm một người thuần dưỡng thú chuyên nghiệp phải không?

Triệu Dật nghĩ không ra chỗ hữu dụng của cái kỹ thuật huấn luyện thú này, nhưng chung quy lại thì nó vẫn là một cái kỹ năng. Hiểu biết nhiều cũng không có gì hại, cho dù là bất cứ kỹ năng gì, vào thời điểm thích hợp đều có thể làm ra tác dụng lớn nhất của nó.

…..

Sau khi Triệu Dật nhận được kỹ năng cũng không vội vã đi nghỉ, mà vẫn tiếp tục cày game tới tận nửa đêm. Sáng ngày hôm sau, khi còn đang ngủ vùi trong phòng thì bị cuộc gọi của Chu Lâm đánh thức.

“Giờ này mà còn ngủ nữa à, ông đúng là lười chảy thây.”

Triệu Dật lười biếng trả lời: “Tối hôm qua mình thức tới tận ba giờ sáng lận đấy, thời tiết nóng bức như thế này, ban ngày mà không không ngủ thì còn có thể làm gì được nữa chứ?”

Chu Lâm kích động hỏi: “Buổi họp lớp tối nay cậu có tham gia hay không vậy?”

Triệu Dật cười nói: “Đương nhiên là có, dù gì thì cũng phải góp mặt vào chứ, đây cũng là lần gặp mặt cuối cùng của lớp mà.”

Giọng của Chu Lâm ở đầu bên kia đột nhiên có chút ngại ngùng nói: “Khụ khụ khụ, tối nay mình định tỏ tình cùng Ngô Cúc......”

Triệu Dật lập tức bật người dậy, ngồi thẳng ở trên giường nói: “Cái gì?”