Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhưng là danh môn chính phái, cãi cọ ầm ĩ như vậy thì còn ra thể thống gì! Những người này còn đáng mặt trưởng lão hay không? Thật sự làm mất mặt Huyền Nguyệt kiếm phái ta!

Liệt tổ liệt tông à! Hãy giáng sét đánh chết đám con cháu bất hiếu này đi!

“Khụ khụ!”

Hắn ta nặng nề ho mấy cái nhưng bên dưới vẫn cãi vã om sòm.

“Khụ khụ khụ!”

“Đủ rồi! Im lặng hết cho ta!”

Trần Huyền Phong đập bàn một cái, một luồng kiếm ý bao phủ toàn bộ Nguyệt Hoa sơn, ngay lập tức cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, chim chóc, dã thú, côn trùng, rắn, chuột và kiến ​​đều sợ hãi không dám nhúc nhích.

Các vị trưởng lão của các ngọn núi phía dưới đều yên lặng trở về chỗ ngồi với vẻ mặt vô tội ngoan ngoãn.

“Khụ, sao chưởng môn lại tức giận thế? Có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh từ từ bàn bạc!”

Trưởng lão lúc nãy mắng chửi cay nghiệt nhất mở miệng nói với vẻ mặt đường hoàng hòa nhã.

“Đúng thế, đúng thế! Có chuyện gì cứ từ từ nói cũng được mà!”

“Đúng đấy, đúng đấy!”

“Chưởng môn đúng là bụng dạ hẹp hòi, không nho nhã hiền hòa chút nào!”

Tiếng xì xào bàn tán.

“Đúng thế, đúng thế, chả trách đã sống hơn hai nghìn năm nay rồi mà vẫn còn độc thân, thật đáng thương!”

Chụm đầu kề tai.

‘Hừ, ta là chưởng môn nên phải có phong độ, không chấp nhặt với đám tiểu bối thiếu kiến thức này. Không nghe, không nghe, đám con rùa niệm kinh.’

Trần Huyền Phong hít sâu một hơi, tay trái giữ chặt lấy tay phải đang muốn rút kiếm, sau đó đanh mặt chậm rãi nói:

“Nếu mỗi người trong các ngươi không thuyết phục được người khác, vậy thì nói chuyện bằng thực lực. Mỗi một ngọn núi sẽ đưa ra những đệ tử xuất sắc nhất. Ai thắng thì chỉ tiêu sẽ thuộc về người đó!”

“Để cho các đệ tử tự mình tranh đoạt, giành lấy! Các ngươi không được phép ra tay!”

“Vừa hay mấy ngày trước, phát hiện yêu ma quấy nhiễu các châu của phía Nam, hãy so xem ai giết được nhiều yêu ma nhất, giết được yêu ma mạnh nhất đi!”

“Lấy thời hạn nửa năm, người thắng cuộc thăng cấp, kẻ thất bại lùi xuống.”

Các trưởng lão trong điện đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như chưởng môn đã quyết định rồi, hơn nữa hình như đây là cách tốt nhất.

Vốn dĩ kiếm tu như họ chính là những kẻ hiếu thắng thích cạnh tranh, không ai chịu phục tùng người kia, trái lại thi đấu giết yêu ma khá giống phong cách của kiếm tu.

Các trưởng lão của các ngọn núi đứng lên chắp tay nói:

“Tuân lệnh chưởng môn!”

Nói xong, người nào người nấy hóa thành kiếm quang biến mất không thấy.

Tại Cửu Sắc Phong.

Kiếm quang do chủ phong Lý Hân biến thành đáp xuống trong đại điện. Kiếm quang tan biến, một cô nương xinh đẹp môi đỏ, răng trắng, làn da như ngọc, khoảng hai mươi tám tuổi bước ra.

Một nữ nhân đoan trang như vậy, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lanh lẹ nghịch ngợm, ngây thơ hồn nhiên.

“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Ngươi ở đâu?”

“Mau ra đây, sư tôn có tin vui muốn nói cho con biết!”

“Tiểu Bạch Bạch!”

Lúc này, một nữ tử mặc áo xanh bước ra hành lễ với Lê Hân rồi nói:

“Thưa sư tôn! Sư đệ đang luyện kiếm sau núi ạ!”

“Xin sư tôn chờ một chút, đệ tử sẽ đi tìm sư đệ về ngay!”

“Con đến thật đúng lúc, chúng ta cùng đi nào!”

Nói xong, nàng ta nắm lấy bả vai của Liễu Nhất Nhất, hóa thành kiếm quang sau đó biến mất.

Bên cạnh ao rửa kiếm ở phía sau núi Cửu Sắc Phong, một nam tử mặc đồ trắng đang nhắm mắt lại ngồi xếp bằng bên cạnh ao, trên chân đặt một thanh trường kiếm có vỏ, thanh kiếm màu trắng, mái tóc dài đến thắt lưng được buộc bằng sợi dây cũng màu trắng đang tung bay theo gió.

Khuôn mặt tuấn tú vô song giống như tiên giáng trần!

Nam tử đột nhiên mở mắt ra, trong mắt mơ hồ hiện lên một chút kiếm ý.

“Vẫn kém một chút!”

Nói xong, hắn ta đứng dậy nhìn về phía kiếm quang đang bay tới.

Lê Hân vừa mới tiếp đất, nam tử đã chắp tay về phía trước nói:

“Kiếm Ca bái kiến sư tôn! Bái kiếm Liễu sư tỷ! Chẳng hay sư tôn tìm Kiếm Ca có việc gì ạ?”

“Tin tốt, tin tốt, Tiểu Bạch, con đoán xem là tin gì?”

Nhìn Lê Hân đang nhảy nhót kéo cánh tay của mình, vẻ mặt nam tử đầy bất đắc dĩ. Sư tôn có thể chất ‘Kiếm Tâm Thông Minh’ giống hệt mình.

Trái tim nhiệt huyết, tâm địa đơn thuần.

“Rất ít chuyện có thể làm cho sư tôn hài lòng như vậy, là vì có thay đổi về chuyện chỉ tiêu đúng không?”

Khuôn mặt của Lê Hân lập tức xụ xuống, mất hứng buồn bực nói:

“Tiểu Bạch à, con cái gì cũng giỏi chẳng qua thông minh quá không thú vị!”

Sau đó nàng ta lặp lại lời của chưởng môn rồi lại tiếp tục nói:

“Hai người các con có tu vi cao nhất trong số các đệ tử hiện tại của Cửu Sắc Phong của chúng ta, hai người kết bạn cùng nhau xuống núi tiện thể chăm sóc chiếu cố lẫn nhau!”

Nàng ta nói xong còn ngập ngừng một lát, rồi lại lấy hai thanh đoản kiếm bằng ngọc từ trong túi ra, đưa cho mỗi người một thanh.

“Đây là kiếm phù do vi sư làm. Nó có thể cứu mạng các con trong lúc nguy cấp. Chưởng môn cấm chúng ta can thiệp. Nếu sử dụng kiếm phù sẽ bị coi từ bỏ chỉ tiêu.”

Lê Hân hiếm khi bày ra khuôn mặt nghiêm túc nói:

“Tuy chỉ tiêu rất tốt, nhưng tính mạng còn quý giá hơn!”

“Nhất Nhất, Tiểu Bạch, các con thu dọn đồ đạc rồi xuống núi đi.”

“Đa tạ sư tôn!”

Hai người cung kính chắp tay đáp lại, sau đó hóa thành kiếm quang biến mất không thấy.