Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)

Chương 4. Cơ thể của ta không đúng lắm

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ăn xong bánh, uống xong trà, lại kiểm tra bài học, Bạch Đông Lâm nhớ tới chuyện chính.

"Nương, ta phải đi xem mấy tiểu tử kia rồi, thấy chúng nó rít

ra ríu rít, hẳn là đói bụng lắm!"

"Chuyện đó giao cho hạ nhân là được, không cần con phải tự

nhọc sức mình."

"Khó mà làm được, mấy con chim đó là tâm can bảo bối của nhị

ca, hơn nữa chúng nó sợ người lạ, sợ là người bình thường không cho ăn được!"

Mấy con chim đó có ảnh hưởng tới tiền đồ của mình, nên hắn rất

chăm sóc.

Tiễn đại nương ra khỏi điểu xá, Bạch Đông Lâm dẫn theo mấy tôi tớ,

tay xách đủ loại thức ăn cho chim.

Các chủng chim bên trong điểu xá không dưới trăm loại, đút ăn lần

lượt cũng phí mất gần nửa canh giờ.

Đi vào tít bên trong có một cái lồng độc lập, trong này toàn là

mấy loại chim dữ.

"Các ngươi đứng đợi ở bên ngoài, tính nết tuyết điêu hung

mãnh, ngoại trừ nhị ca và ta đã lớn lên cùng với chúng nó, những người khác tới

gần đều sẽ bị tấn công."

"Dạ thập tam thiếu gia."

Bọn sai vặt sợ hãi nhìn thoáng qua lồng chim, cung kính gật đầu

lui ra.

Bạch Đông Lâm lấy một hộp thịt tươi ra, mở cửa sắt, xoay người đi

vào.

"Tiểu Bạch! Tiểu Hắc! Tiểu Khôi! Ra ăn cơm đi!"

"Ơ! Lạ nhỉ, trước đây chỉ cần ta vừa xuất hiện thì ba tên kia

sẽ xông lên giống như chó Husky chụp mồi mà, sao ngày hôm nay lại không có động

tĩnh gì vậy?"

Ngày thường thì cách mỗi hai, ba ngày mình đều sẽ tới điểu xá một

lần. Dù không có thời gian để cho những loài chim khác ăn, nhưng mấy con tuyết

điêu này đều là chính mình nuôi, nô bộc có thể cho mấy loại chim bên ngoài ăn,

nhưng chỉ có mình mới vào được trong này.

Bạch Đông Lâm đổ thịt tươi xuống mặt đất rồi tìm kiếm xung quanh.

Không phải chúng trốn đi đẻ trứng rồi chứ?

"Tiểu Khôi! Mày là một con chim đực thì ấp trứng gì chứ? Mau

ra đây!" 

Đúng lúc này, một bóng dáng màu tro nhào từ cái cây đằng xa xuống

dưới, nhanh như điện xẹt.

Bạch Đông Lâm vô thức đưa tay lên chặn trước mặt. Một khắc sau,

một cơn đau nhức truyền đến.

"Tiểu Khôi! Là tao đây, mày điên rồi à?"

Bạch Đông Lâm lăn trên mặt đất một vòng, tránh khỏi lần tấn công

thứ hai của con chim lớn, máu tươi đã chảy ròng trên hai cánh tay, rạch đủ thấy

xương.

"Súc sinh lông lá! Hung ác độc địa! Thật uổng công ta cho bọn

mày ăn bao nhiêu năm nay!"

Bạch Đông Lâm chửi ầm lên, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tuyết điêu Tiểu Khôi ngừng tấn công, dừng ở trên giả sơn xa xa,

hai con tuyết điêu khác cũng bay tới, đều ngoẹo đầu đánh giá Bạch Đông Lâm, hệt

như đang xác nhận cái gì đó, mà dáng vẻ lại không dám chắc.

"Tuyết điêu sẽ không tấn công mình vô duyên vô cớ, trước nay

trong ký ức mình giờ chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, hẳn nguyên

nhân là do mình."

"Chẳng lẽ là do mình đã thức tỉnh ký ức kiếp trước sao? Vì

vậy nên khí tức không giống nữa? Hay là khí thế trên người mình?"

"Mấy hôm nay mình tiếp xúc với nhiều người như vậy mà cũng

không ai nhận ra sự khác thường của mình, trực giác của động vật thật là đáng

sợ! Đặc biệt là cái loại động vật ăn ở với nhau sớm chiều này, chút biến hóa

thôi chúng cũng có thể cảm giác được!"

Kiếp trước Bạch Đông Lâm chìm đắm trong tiểu thuyết mấy chục năm,

có tình tiết quái dị nào hắn chưa từng thấy?

Trong nháy mắt, hắn đã đoán được tám, chín phần mười.

"Ơ kìa, vì sao tay ta không đau nữa?"

Bạch Đông Lâm vừa lấy lại tinh thần, nhìn xuống hai cánh tay thì

không còn thấy vết thương nữa. Hắn vừa lau máu tươi trên cánh tay đi thì một

lớp da hoàn toàn không hao tổn gì hiện ra, trắng nõn như lúc ban đầu, chẳng có

một chút dấu vết nào.

Ảo giác?

Không thể! Cơn đau nhức ban nãy kia chân thật như vậy, máu tươi

trên tay cũng đã chứng minh quả thật ban nãy hắn đã bị thương.

Quay ngược thời gian? Thế giới tuyến được thiết lập lần nữa?

Cũng không giống!

"Nếu như ta đoán không sai, hẳn đây là siêu năng lực tái tạo

siêu tốc! Nó giống như loại tái tạo siêu tốc của Wolverine Deadpool vậy!"

Bạch Đông Lâm hưng phấn đứng dậy một cái, tới rồi, nó tới rồi!

Bàn tay vàng hắn mong đợi đêm ngày cứ thế mà tới!

Hắn có thể chắc chắn trước khi ký ức thức tỉnh hắn không hề có

loại năng lực này. Mặc dù hắn là một đại thiếu gia, ra vào luôn có hạ nhân phục

dịch trái phải, nhưng cũng không không có chút va chạm từ hồi tấm bé.

"Nói cách khác, loại năng lực này là do linh hồn mang tới,

mãi đến khi cơ thể thích ứng với linh hồn rồi thì đặc tính tái tạo siêu tốc mới

xuất hiện!"

"Thì ra là cách thức khai mở không đúng. Tiếc thay, bảo xem

phàm nhân phải bắt đầu thế nào đây?"

Bạch Đông Lâm hưng phấn đến mức xoa xoa tay. Có năng lực bảo toàn

sinh mệnh thế này rồi, cuối cùng cảm giác nguy cơ trong lòng hắn mới hạ xuống

một chút.

"Không được khoe khoang! Khiêm tốn, nhún nhường, hạ mình

trưởng thành mới là vương đạo!"

Bạch Đông Lâm điều chỉnh lại tâm trạng, đảm bảo người ngoài không

nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng mình. Hắn tuyệt đối không để cho ai khác biết về bí mật bàn tay vàng.