Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Tự:

"..."

Đã nói rồi, đó là hiểu lầm.

Có điều không chờ hắn giải thích, Thu Thiển đã đi mất.

Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự khẽ thở dài.

"Phù~ Ra mắt thất bại."

Nhìn bóng dáng Thu Thiển rời đi, hắn phát hiện đối phương quả thực rất xinh đẹp.

Ngũ quan xinh đẹp, nước da trắng nõn hơi ửng hồng, mái tóc cột cao, hai bên để tóc dài, rất trẻ trung.

"Mắt nhìn người của mẹ quả thực rất tốt, có điều hình như không phải nàng đến xem mắt, chỉ đến nói với ta về một số chuyện rất bình thường. Về phần tu luyện có gì cứ tìm nàng..."

Vốn chẳng để lại phương thức liên lạc thì tìm kiểu gì.

Lại còn cách rời đi vừa nãy, không phải chính là bạn của ta có chuyện, phải đi trước hay sao?

Dù sao cũng đều là thất bại, hắn cũng không định giải thích chuyện 500 tệ.

Có điều chuyện tu luyện có thể về thử một chút xem sao.

Biết đâu thành công thì sao?

Hắn sẽ có thể cầm kiếm đi khắp thiên hạ, ngự kiếm tung hoành nhân gian.

Lắc đầu, Chu Tự cũng đứng dậy rời đi, ngày mai còn phải kiếm việc làm, nuôi sống bản thân mình trước.

Chỉ là hắn vừa mới định đi thì bị một phục vụ ngăn lại.

"Có chuyện gì sao?"

Chu Tự hỏi.

"Cậu định đi sao?"

Nữ phục vụ rất lễ phép hỏi.

"Đúng vậy."

Chu Tự gật đầu.

Không hiểu vì sao nhân viên phục vụ này lại lưu luyến mình như vậy.

"Vậy, ngài vui lòng thanh toán chứ ạ?"

Cô nhân viên mỉm cười, khách khí hỏi.

"A?"

Chu Tự hơi sửng sốt một chút, mới lúng túng nói xin lỗi:

"Xin lỗi, tôi quên mất, bao nhiêu?"

Xem mắt mà, đối phương đi gấp không tính tiền, mình trả tiền là chuyện bình thường.

Thanh toán xong phần của Thu Thiển, nữ phục vụ chỉ chỗ mà cô gái mang bì giáp ngồi lúc trước hỏi:

"Cậu à, vị khách đã rời đi bên kia cũng là bạn của ngài sao?"

Chu Tự:

"..."

Thời khắc này, hắn thấy mình quá đỗi thua thiệt.

Dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng vẫn là thua lỗ.

Xem mắt thất bại, thanh toán hết thì thôi đi, lại còn bắt hắn phải thanh toán cho cả cái người khiến hắn bị hiểu lầm.

Hắn còn chẳng biết nữ tử đó là ai nữa kia.

Nghĩ kỹ lại, Chu Tự thấy hình như cô ta rất sợ Thu Thiển.

"Quen sao?"

Cảm giác chỉ có mình đơn phương quen người ta.

Rời khỏi quán cà phê, Chu Tự cầm hai quyển bí tịch đi thẳng về nhà.

Chỉ là trên đường về, hắn nhìn thấy một cô bé mặc váy dài qua đầu gối, khoác ba lô nhỏ trên lưng, trên đầu là hai búi tóc kiểu bánh bao hấp.

Cô bé đứng ở ngã tư, ngó trái ngó phải một hồi, thỉnh thoảng lại nhìn bản đồ trong tay.

Cuối cùng cô nhóc gật gù tỏ vẻ thì ra là thế, rồi đi tiếp về bên trái.

Chu Tự đi về bên phải, hắn cảm giác cô bé này kỳ quái thế nào ấy.

Xem bản đồ?

Đang chơi trò tìm kho báu sao?

Đường Xuân Cảnh.

Vườn hoa Phú Quý.

Trong một tiểu khu tự xây dựng đã rất nhiều năm rồi.

Chu Tự sống ở nơi này.

Nhà là của cha mẹ hắn.

Lúc trước nghe cha mẹ nói, họ mua chỗ này lúc kết hôn, bây giờ xem ra...

Đó có thể chỉ là lời nói dối thiện ý.

Hắn sinh ra ở ma môn, khi đó cha mẹ hắn đã kết hôn lâu rồi.

Cha mẹ hắn thì mở quán cơm nhỏ trên thị trấn cách nơi này hơn một tiếng đi xe buýt.

Lúc hắn học tiểu học, cha mẹ ở trong thành phố mở quán làm ăn, về sau tiền thuê nhà ngày càng cao nên phải về thị trấn.

Khi hắn lên cấp 2, bảo là mình có khả năng tự lập rồi, không cần cha mẹ lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh chăm sóc nữa.

Cho nên vào kỳ nghỉ hắn đều sẽ đến thị trấn tìm cha mẹ, thuận tiện phụ giúp họ chút việc vặt.

Cha mẹ rất ít khi về.

Nếu không, năm hai trung học, hắn có muốn đi dọn đám dã thú kỳ quái thì cũng không có cách ra ngoài.

Trong nhà quản rất nghiêm.

Lên đến tầng ba.

Chu Tự lấy chìa khoá mở cửa.

Đồ dùng trong nhà dù khá cũ kĩ, nhưng được lau chùi rất sạch sẽ.

Đóng cửa lại, để chìa khóa lên bàn, Chu Tự rót cho mình chén nước.

"Lúc trước cảm thấy cha mẹ đến chỗ khác mở tiệm rất bình thường, bây giờ nghĩ lại, lại thấy không bình thường cho lắm."

Ai biết có phải họ chỉ mở tiệm lúc hắn được nghỉ hay không?

Nhưng mà đồ ăn lão cha nấu ngon bá cháy, lúc đến hỗ trợ, thấy buôn bán tốt lắm.

Chu Tự vừa đặt mông ngồi xuống ghế sofa thì chuông điện thoại vang lên.

Là mẹ hắn gọi đến.

"Mẹ?"

"Con trai, đã gặp Thu Thiển chưa?"

Giọng nói háo hức của Liễu Nam Tư truyền tới từ đầu dây bên kia.

"Gặp thì gặp rồi."

Chu Tự gật đầu đáp.

"Xinh lắm đúng không? Mẹ chọn trong ngàn vạn người mới được đấy."

"Cũng tạm."

Đương nhiên là Chu Tự thấy Thu Thiển rất đẹp, nhưng mà...

Khó mà mở miệng.

"Mẹ đã điều tra rồi, nàng rất thích hợp ngươi, tuổi tác cũng không chênh lệch lắm, diện mạo thanh tú, con nhà quyền quý gia đình trong sạch, tính cách thì ôn hòa, thiên phú cũng không tệ, toàn bộ giới ma tu không có ai thích hợp với ngươi hơn nàng."