Chạy mau! Ma đầu kia đến (Bản dịch)

Chương 10. Ngươi là phương sĩ Tiên Tần? Hay là sứ giả Địa Phủ?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nói đùa cái gì.

Ma đạo lão tổ tương lai, nhìn thấy phàm nhân thế tục, không có lý do gì phải trốn tránh, huống hồ, ở thế giới tận thế, khắp nơi đều là âm hồn, hắn cũng rất muốn nhìn thấy người sống.

Chẳng bao lâu.

Đội người sống sót đi tới gần biệt thự, Từ Lạc suy nghĩ, trực tiếp nhảy xuống khỏi nóc nhà.

Cách nhảy này của hắn quả thực đã hù doạ đối phương không nhẹ.

Bọn họ nhao nhao lấy binh khí ra, đa số đều cầm dao rựa, có cầm cung nỏ, có cả súng trường.

“Người là người hay quỷ?”

Một cô gái nhảy từ trên ngựa xuống, tết tóc đuôi ngựa, trên người mặc chiếc áo khoác rằn ri, quần jean, chân mang boots, hai bên treo một con dao găm, bên hông mang theo bao súng, sau lưng đeo một vỏ đao bán nguyệt.

Cô nhìn chằm chằm Từ Lạc, quát: “Nếu là người, mở miệng nói chuyện!”

“Tôi là người, người sống!”

Từ Lạc từng nghe những người sống sót khác nói, sau khi những âm hồn trên thế giới này trưởng thành, sẽ hóa thành âm linh.

Những âm linh này có thể bám vào thi thể, ngoại trừ không biết nói chuyện ra, thoạt nhìn rất giống người bình thường.

Nghe thấy hắn mở miệng, nhóm những người sống sót mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái đứng đầu cau mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm, hỏi: “Vừa rồi trên nóc nhà đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng tôi thấy có rất nhiều âm hồn, tại sao đột nhiên biến mất?”

Trong lúc nhất thời Từ Lạc không biết trả lời thế nào.

Cũng không thể nói những thứ vừa rồi không phải âm hồn, mà chính là âm quỷ do mình tế luyện ra được.

“Cậu...”

Một tên cơ bắp cao lớn đi tới, hung hổ trừng mắt, nhìn Từ Lạc từ trên xuống dưới, thân mặc hắc bào thoạt nhìn thần thần thần bí bí, dò xét tra hỏi: “Cậu là phương sĩ Tiên Tần?”

Câu hỏi đó khiến Từ Lạc bối rối.

Chuyện gì thế này, sao ngay cả phương sĩ Tiên Tần cũng xuất hiện.

“Đạo sĩ Mao Sơn?”

Tên cơ bắp tiếp tục hỏi: “Hay là... Khu ma nhân Long tộc?”

Thấy hắn đứng bất động, sắc mặt tên cơ bắp trầm xuống, lui về phía sau vài bước, thăm dò hỏi: “Cậu không phải... là sứ giả Địa Phủ đấy chứ?”

Bây giờ khắp nơi trong thiên hạ đều là quỷ hồn.

Việc đạo sĩ Mao sơn xuất hiện cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Khu ma nhân Long tộc là cái quái quỷ gì?

Phương sĩ Tiên Tần nữa?

Tại sao lại còn có sứ giả Địa Phủ?

Nơi này vẫn còn là Lam Tinh đấy chứ?

Hắn nhìn nữ tử mặc đồ rằn ri đứng đối diện vẫn luôn đề phòng mình, rồi lại nhìn qua tên tên cơ bắp bên cạnh, hỏi: "Thế giới này còn có sứ giả Địa Phủ sao?”

"Chúng tôi cũng đang định hỏi cậu!”

“?????”

Tên cơ bắp hỏi lại lần nữa: "Vậy cậu có phải là đạo sĩ Mao sơn không?"

Từ Lạc lắc đầu, phủ nhận.

"Cậu thực sự không phải sao?”

"Không phải."

Tên cơ bắp và tất cả mọi người trong sân, bao gồm cả nữ tử mặc đồ rằn rin đều vô cùng thất vọng.

Có lẽ không cam lòng, tên cơ bắp trừng mắt hổ, truy hỏi: "Vậy cậu có phải là Khu ma nhân Long tộc không? Hay là phương sĩ Tiên Tần?”

“Khu ma nhân Long tộc là cái gì?”

Từ Lạc càng nghe càng hoang mang: "Cậu đã từng gặp phương sĩ Tiên Tần chưa?”

"Chẳng lẽ cậu không phải sao?"

“Không phải!”

"Nếu cậu không phải là đạo sĩ Mao Sơn, cũng không phải Khu ma nhân Long tộc, càng không phải phương sĩ Tiên Tần, vậy vì sao cậu lại mặc trang phục cổ? Thần thần bí bí, hại mọi người chúng tôi mừng hụt, còn tưởng gặp được cứu tinh.”

“......”

Từ Lạc đang định mở miệng thì phát hiện phía xa có mấy âm phong thổi về phía này.

“Tất cả đề phòng!”

Nữ tử mặc đồ rằn ri nhìn thấy âm phong, lập tức hét lên: "Tất cả mọi người cảnh giác!"

Dứt lời, nhóm người sống sót lập tức đốt đuốc, nhanh chóng tiến lại gần nhau.

Những ngọn đuốc này được chế từ Khu Hồn Thảo, tỏa ra khói trắng, ba âm hồn bao trùm lấy hắc phong vây quanh bọn họ thành vòng tròn, nhưng không dám tới gần, tên cơ bắp trông cũng lớn gan, trong tay cầm hai cây đuốc, vung mạnh về phía âm phong, khiến cho ba âm hồn kia chạy toán loạn khắp nơi.

Cô gái cầm đầu mặc áo rằn ri, trong tay không có đuốc trừ hồn, cũng không đứng chung với những người khác, khi một âm hồn bay về phía cô, cô quát lớn: "Cút đi!”

Sau đó, âm hồn kia thật sự cút đi, dường như rất sợ người này.

Thấy vậy, Từ Lạc vô cùng ngạc nhiên, đứng lên quan sát tỉ mỉ.

Cô gái này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài từ khóe mắt đến khóe miệng, giống như một con rết nằm trên mặt, sau lưng là thanh bán nguyệt loan đao cũng không biết là vật gì, vừa rồi lại động đậy một chút.

Hắn có thể cảm giác được thanh bán nguyệt loan đao kia không giống vật phàm tục, cũng không phải pháp khí, như ẩn chứa năng lượng nào đó.

“Vù…vù…vù..”

Ba âm hồn không dám tới gần đuốc khu hồn, phát hiện Từ Lạc đứng lẻ loi một mình, hắc phong bao trùm gào thét.

“Cẩn thận!”