Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhanh!

Quá nhanh!

Nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!

“Khó trách tu sĩ Ma Đạo ở bên ngoài giống như chuột qua đường người gặp người giết, nhưng vẫn còn nhiều người như vậy tu luyện Ma Đạo. Tốc độ tu luyện này. . . quả thực quá khủng khiếp.”

Đây là một thế giới tu hành.

Từ Lạc đầu thai chuyển thế vào thế giới này, vẫn mơ mộng Tiên Đạo trường sinh, vận khí của hắn cũng không tệ, năm mười bốn tuổi, thành công bái nhập Tiên Đạo đại tông đại danh đỉnh đỉnh Kim Hà Tông.

Đáng tiếc là, linh căn của hắn rất tầm thường.

Có thể tu tiên, nhưng chỉ có thể tu một chút.

Mới đầu, hắn còn không tin tà, mỗi ngày cố gắng tu luyện, kết quả tu vi tiến triển cực kì chậm chạp, năm sáu năm mới tu luyện tới Dưỡng Khí tầng ba, cuối cùng cũng ý thức được con đường Tiên Đạo này, linh căn thật sự rất quan trọng.

Kết quả, hắn cắn răng, dậm chân một cái, bỏ tiên nhập ma, gia nhập Xích Luyện tông.

Lý do, rất đơn giản.

Con đường Ma đạo, không quá quan trọng linh căn.

Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó chính là hắn có thể lợi dụng Giới Bia để trở về thế giới tận thế quê hương Lam Tinh của mình.

Thế giới đó khắp nơi đầy những âm hồn, điều này đối với tu sĩ Ma Đạo mà nói, chính là kho tàng tu luyện vô tận.

Dựa vào âm hồn của thế giới tận thế, chỉ một thời gian ngắn ngủi, Từ Lạc từ Dưỡng Khí tầng ba bây giờ đã nhảy vọt tới Hóa Khí cảnh, tốc độ cực nhanh, làm cho hắn cảm giác như đang nằm mơ.

Phải biết rằng, hắn tu luyện ở Kim Hà Tông năm sáu năm, cũng mới tu luyện tới Dưỡng Khí tầng ba, lão tiền bối Kim Hà tông thậm chí kết luận, lấy linh căn của hắn đời này chỉ có thể dừng tại Dưỡng Khí cảnh.

“Tu sĩ Tiên đạo, thu nạp linh khí trong thiên địa, nên chú trọng linh căn, linh căn tốt xấu, trực tiếp quyết định ngươi có thể đi bao xa trên còn đường Tiên đạo.”

“Tu sĩ Ma đạo không dựa vào hấp thụ linh khí, mà là dựa vào cướp đoạt tinh hoa của các sinh linh trực tiếp luyện hoá, ví dụ như huyết nhục, xương cốt, âm hồn, cho nên linh căn ảnh hưởng không lớn.”

“Nói một cách dễ hiểu, tu sĩ Tiên đạo dựa vào lão thiên gia ban phát đồ ăn, tu sĩ Ma đạo lấy người khác làm cơm ăn.”

Đứng dậy, cảm thụ được biến hóa vi diệu sau khi tiến vào Hóa Khí cảnh, Từ Lạc cảm thấy may mắn khi nửa năm trước dứt khoát rời khỏi Kim Hà Tông.

“Nếu như sớm biết Ma đạo lợi hại như vậy, ngay từ đầu ta đã lao thẳng vào Ma đạo rồi, tội gì ở Kim Hà Tông lãng phí năm sáu năm thanh xuân, cả ngày bắt lão tử trồng linh điền, ngày nào cũng cho linh thú ăn, còn phải chịu đựng những đệ tử kia ức hiếp, phải gọi hắn là Nhị đại gia!”

Nhớ mấy năm trước chịu cảnh uất ức ở Kim Hà Tông, Từ Lạc nhịn không được mà chửi một tiếng.

Sau khi rửa mặt giũ quần áo, hắn rời khỏi thạch thất.

Ngoài hang động là một tòa tiểu viện.

Trong viện có bốn người đang đứng, họ là người cùng sống trong một động quật, cũng đều là tạp dịch của Xích Luyện tông.

“Tiểu Từ!”

Thấy Từ Lạc, một vị lão giả thất hồn lạc phách đi tới, hỏi: “Tháng này ngươi rút được âm hồn nào chưa?”

“Rút được một âm hồn.”

“Ngươi cũng rút được âm hồn?”

Vẻ mặt lão giả có chút bối rối.

Trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cả người thất thần: “Tháng này các ngươi đều rút được âm hồn, nhưng ta lại không, đợi lát nữa dịch trưởng đến đây thu âm hồn, ta nộp thế nào đây?”

Ở Tông môn Tiên đạo, tạp dịch cần phải làm việc.

Ở Ma Đạo bên này cũng giống như vậy.

Nhưng khác ở chỗ, công việc của Tông môn Tiên đạo là trồng linh điền, cho linh thú ăn.

Ma Đạo bên này, lại là đi thế tục rút âm hồn phàm nhân.

Tất cả tạp dịch, mỗi tháng đều có nhiệm vụ, nhất định phải giao nộp một âm hồn.

“Lão Lý đầu, là do ngươi quá mềm yếu, lúc trước không nên bái nhập Xích Luyện tông.”

“Tâm ta mềm? Lần này lão tử ở bên ngoài giết bảy người, nhưng ngay cả một âm hồn cũng không rút ra được!”

“Mới giết bảy người mà thôi, ta đã giết hơn mười người, mới rút ra một âm hồn, hừ! Nếu không phải lúc đang khai đàn bày trận, thu hút tu sĩ chính đạo, ta còn có thể rút được âm hồn thứ hai, thật đáng tiếc.”

Mấy vị tạp dịch tụ tập cùng một chỗ tán gẫu.

Rút âm hồn là một việc cần kỹ thuật, không phải chỉ cần ngươi giết người là có thể rút được âm hồn, người vừa chết, hồn phách liền tan.

Cho nên, nhất định phải nhân lúc người còn sống, khai đàn bày trận rút ra âm hồn, những tạp dịch như bọn họ, nhập môn không lâu, kinh nghiệm hút hồn không được thuần thục, thường thường giết hơn mười người mới có thể rút ra một âm hồn.

Sau khi Từ Lạc gia nhập Xích Luyện tông, hắn không ra ngoài giết người, không phải là vì không thể xuống tay được, mà là do âm hồn của thế giới tận thế bay đầy trời, dù bắt cũng không hết, căn bản không cần rút âm hồn của người sống.