Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Không... Không... Không sao, vẫn còn…vẫn còn một hơi thở.”

Lão Lý đầu lắc đầu, phát ra thanh âm khàn khàn, hắn cố gắng chống người đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.

“Lão Lý đầu, ngươi đi đâu vậy?”

Lão Lý đầu không nói gì, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

Từ Lạc không đuổi theo, chuẩn bị đi tới Chấp Sự Đường lấy lệnh bài, sau đó sẽ giết chết Trần Hồng Phi.

Nửa năm qua, hắn bị quất mười sáu roi, bị tát ba cái, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay dự định sẽ rửa hận.

“Từ Lạc!”

“Hả?

Nghe thấy có người gọi tên mình, hắn xoay người nhìn lại, thì thấy Hoàng Xảo Xảo đang đứng ở nơi đó.

“Ngươi lại đây.”

Từ Lạc do dự, nhưng vẫn đi tới.

“Được rồi, cứ đứng ở chỗ đó, đừng đứng quá gần ta, ghê tởm muốn chết.”

Hoàng Xảo Xảo vẫn lấy khăn tay che mũi như trước, ghét bỏ liếc mắt, lấy ra một cái quạt tròn quạt không ngừng, xoay người bình thản nhìn Từ Lạc, nói:

“Tháng sau mang cho ta ba âm hồn, tu vi của ta sắp đột phá, chuẩn bị tiến vào Dưỡng Khí tầng bốn.”

“Ba âm hồn?”

Từ Lạc cười nhạo:

“Ngươi đề cao ta quá rồi.”

“Từ Lạc, những người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không hiểu rõ ngươi sao?”

Hoàng Xảo Xảo cười tủm tỉm nói:

“Lúc trước chúng ta cùng nhau gia nhập Xích Luyện Tông, tháng đầu tiên, ngươi có thể rút ra hai âm hồn, bây giờ nửa năm trôi qua, ngươi nhất định tích góp được không ít âm hồn đúng chứ? Thời gian dài như vậy, ta chưa từng vạch trần người với công tử.

Từ Lạc không trả lời.

Lúc trước gia nhập Xích Luyện Tông, tháng đầu tiên Hoàng Xảo Xảo không rút được âm hồn nào, nể tình mọi người cũng từng là đệ tử của Kim Hà Tông, cho nên hắn đã cho nàng một âm hồn.

Nhưng không ngờ, từ đó về sau, mỗi tháng Hoàng Xảo Xảo đều tới đòi âm hồn, không phải uy hiếp thì cũng là dụ dỗ.

Từ Lạc một mực không chịu, từ đó về sau cũng không cho nữa, hắn cũng có chút hối hận, lúc trước thật sự không nên cho Hoàng Xảo Xảo một âm hồn.

“Ngươi yên tâm, hiện giờ tu vi công tử đã ở Dưỡng Khí tầng chín, nhiều nhất trong vòng hai năm nữa, hắn có thể tiến vào Hóa Khí cảnh, đến lúc đó ta sẽ tìm một cơ hội thích hợp, cho ngươi tới đây làm nô bộc của công tử, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, công tử tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Thế nào? Sư tỷ đối xử với ngươi không tệ chứ?”

Từ lời nói của Hoàng Xảo Xảo, không khó để nhận ra làm nô bộc của Trần Hồng Phi, dường như là một chuyện rất đáng tự hào.

Đối với tạp dịch tầng dưới chót của Xích Luyện Tông mà nói, làm nô bộc cho đệ tử ngoại môn, đúng là một cơ hội để tiến lên trên.

Dù sao, có đệ tử ngoại môn che chở, ở Xích Luyện Tông sẽ không bị khi dễ, chưa kể tính mạng của bọn họ sẽ được bảo đảm, nếu đệ tử ngoại môn vui vẻ, nói không chừng còn có thể ban thưởng một ít đan dược gì đó, tu luyện cũng nhanh hơn một chút.

Đáng tiếc thay.

Từ Lạc không có số hưởng điều này.

Hắn nhìn Hoàng Xảo Xảo vênh váo tự đắc, cười cười:

“Xin lỗi, ta không có hứng thú.”

“Ngươi!”

Có lẽ không ngờ Từ Lạc sẽ từ chối, Hoàng Xảo Xảo ngẩn ra, sau đó giận dữ, chỉ thẳng vào mặt hắn quát:

“Từ Lạc! Nửa năm rồi, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu sao? Nơi này không phải Tiên đạo Kim Hà Tông, mà là Ma đạo Xích Luyện Tông, tốt nhất hãy bỏ bớt cái lòng tự trọng ấu trĩ buồn cười của ngươi đi!”

Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Xảo Xảo khinh miệt nhìn hắn, tiếp tục quát mắng:

“Ta khuyên ngươi nên biết điều, ngươi phải biết có không ít tạp dịch xếp hàng chờ làm nô bộc của công tử nhà ta, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, mà ngươi lại từ chối sao? Đầu óc ngươi có vấn đề à?”

Từ Lạc phất phất tay, xoay người rời đi:

“Cơ hội tốt như vậy, ngươi hãy nhường cho người khác đi.”

“Từ Lạc! Đứng lại cho ta!”

Hoàng Xảo Xảo giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hét lớn:

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có đưa ta âm hồn không!”

“Ta cho ngươi một đống phân ngươi có muốn lấy không?”

“Được! Được lắm! Được lắm!”

Hoàng Xảo Xảo thẹn quá hóa giận:

“Đây là do ngươi nói, ngươi có tin bây giờ ta đi nói cho công tử nhà ta, ngươi tàng trữ âm hồn, chỉ cần ta nói một câu, công tử sẽ lập tức chặt hai tay ngươi!”

“Ngươi đi đi, ta chờ.”

Nhìn bóng lưng Từ Lạc rời đi, Hoàng Xảo Xảo nghiến răng nghiến lợi:

“Quả nhiên là bùn nhão không thể dính lên tường, không biết xấu hổ! Ngươi cứ đợi đi, lần này ta chắc chắn sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta!”

Ngoại môn.

Chấp Sự Đường.

Sau khi Từ Lạc vào cửa, không nói hai lời, trực tiếp đòi lệnh bài.

“Tiểu tử, nhìn ngươi tuổi không lớn, nhập môn bao lâu rồi?”

Một vị lão giả mặc hắc bào trầm giọng hỏi.

“Nửa năm.”

“Mới nửa năm đã dám xin lệnh bài khiêu chiến đệ tử ngoại môn sao? Ngươi thực sự không biết sống chết.”

Lão giả lắc đầu, vài ngày trước, có một lão tạp dịch giết đệ tử ngoại môn ngay tại chỗ, hai ngày nay có không ít tạp dịch rục rịch, đều đến muốn lấy lệnh bài khiêu chiến đệ tử ngoại môn.