Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------------------------------------

Lương Mặc, Cảnh Giáo vừa mới tốt nghiệp loại ưu.

Hắn chả thèm để vào mắt 4 5 thằng giang hồ rởm như thế này vào mắt, nếu không cũng không được giao phó đến đây.

Nhưng nhìn trước mắt xem, toàn thân thanh niên sạch sẽ, thoải mái cầm cây côn trong tay, mà dưới đất cả đám đều đã bất tỉnh.

- Bọn họ đều bị cậu đánh bất tỉnh?

Lương Mặc nghi ngờ nhìn Diệp Hạ, hỏi.

- Đúng vậy!

Diệp Hạo gật đầu đáp.

- Sao cậu làm được?

Lương Mặc hỏi tiếp.

- Cái này.

Diệp Hạo gãi gãi đầu, cười ngây ngô không biết nên nói như thế nào.

Lương Mặc nhìn Diệp Hạo thật sâu rồi phân phó.

- Tiểu Lý, cậu lấy khẩu cung hai người họ cho ta!

Chuyện này phải viết báo cáo, làm việc cần có quá trình.

- Cảnh sát thúc thúc, Diệp Hạo không bị phạt gì chứ ạ?

Lý Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi.

- Ba ngày trước, thời điểm những gia hỏa này giải cứu Bạch Tứ đã giết hai nhân viên cảnh sát bọn ta, bởi vậy, dù hai em có đánh họ chết cũng không có bất cứ chuyện gì, càng không nói nến việc này thuộc về dạng phòng vệ chính đáng.

Lương Mặc cười nói.

- Như vậy không sao rồi!

Lý Thiên Thiên thở dài một hơi, nàng sợ Diệp Hạo sẽ bị bắt vì chuyện này.

Một lúc sau, khi các nhân viên đã xử lý xong hiện trường thì khẩu cung của hai người cũng đã viết xong.

- Chúng ta đi thôi.

Lương Mặc nói khẽ.

Đám người nhanh chóng đi ra cửa.

A!

Đúng lúc này, Lý Thiên Thiên kêu một tiếng.

- Sao thế?

Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn nàng.

- Có ai đó mới thổi tai em.

Lý Thiên Thiên quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai.

- Cái gì?

Diệp Hạo giật mình.

Dưới tình huống này, Lý Thiên Thiên chắc không nói đùa đâu.

Vẻ mặt đám Lương Mặc trở nên nghiêm túc nhìn xem bốn phía.

- Rất lâu rồi không gặp bé nào xinh tươi mộng nước như thế, ngươi ở đây bồi ta đi.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh đến cực điểm vang lên giữa không trung.

Đạo thanh âm này khiến cả đám run lên cầm cập, như muốn té đái trong quần.

Trong khoảnh khắc âm thanh phát ra, thân ảnh Lý Thiên Thiên không ngờ bị kéo về phía sau.

Lương Mặc nhanh chân bước tới, cố gắng bắt tay nàng lại, nhưng hắn tự dưng biến sắc, trên người Lý Thiên Thiên tự dưng lạnh đến cực điểm, cỗ lực lượng này không ngờ đẩy lùi cơ thể 140 cân của hắn trong nháy mắt, một màn này để tất cả mọi người biến sắc.

Xa xa, nhìn kỹ lại mới thấy, một đôi tay lớn đang kéo hai tay Lý Thiên Thiên vào trong.

Lương Mặc vừa bị đánh lui, Diệp Hạo nháy mắt đã xông tới, tay hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lý Thiên Thiên, sương lạnh thấu xương không khỏi truyền đến cơ thể hắn, nhưng loại cảm giác lạnh lẽo này còn trong phạm vi tiếp nhận của hắn.

Diệp Hạo dù không sợ lạnh nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản Lý Thiên Thiên bị kéo đi.

Đám Lương Mặc cũng cố gắng nếu kéo tiếp Diệp Hạo.

Mà lúc này, bọn họ hoảng sợ nhìn thấy phía trước Lý Thiên Thiên 10 mét, xuất hiện một vòng xoáy.

Đúng, một vòng xoáy.

Vòng xoáy phát ra năng lượng đáng sợ, tựa hồ liên thông đến một thế giới khác.

- Diệp Hạo, mau buông tay.

Lương Mặc la lớn.

Nếu Diệp Hạo cố gắng nếu kéo, cả hai người sẽ bị kéo vào trong vòng xoáy kia mất.

Lương Mặc không phải không biết, Diệp Hạo buông tay ra có ý nghĩa sẽ bỏ mặt Lý Thiên Thiên bị cuốn tới vòng xoáy kia.

Nhưng, một người chết dù sao cũng tốt hơn hai người chết.

- Diệp Hạo, mau buông tay.

Lý Thiên Thiên hô to.

Lý Thiên Thiên cũng nhìn ra cục diện trước mắt.

Diệp Hạo không thể ngăn cản bản thân mình tiến vào vòng xoáy đen ngòm kia.

Nàng không thể liên lụy Diệp Hạo!

- Có đi, cùng đi chung!

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Lý Thiên Thiên, nói.

Ngay thời điểm vừa nói ra lời ấy, Diệp Hạo đột nhiên thả tay ra khiến nội tâm Lý Thiên Thiên không khỏi xuất hiện vẻ thất lạc.

Đâu ai ngu mà bồi thân mình vào chết chung với nàng chứ?

Lý Thiên Thiên không biết, ngay khi Diệp Hạo buông tay nàng ra đã khởi động năng lực trì hoãn tốc độ.

Vừa hay, đánh nhau nãy giờ hắn còn thừa lại một giây, mà một giây này đã đủ rồi.

Thân ảnh Diệp Hạo nháy mắt vượt qua Lý Thiên Thiên, nhanh chóng rút chủy thủ bên hông ra chém một phát.

Trong khoảnh khắc đó, một tiếng kêu thảm tiếng vang lên, sau đó, Lý Thiên Thiên cảm thấy bản thân tự do rồi, không còn bị ai kéo nữa

Tình huống như thế nào đây?

Mà khi ẻm thấy Diệp Hạo đang đứng trước mặt mới hiểu.

Thì ra, Diệp Hạo buôn tay vì muốn chạy tới phía trước ngăn cản cho mình.

- Ngươi có pháp khí?

Một âm thanh vang lên từ vòng xoáy.

Diệp Hạo nắm chặt thanh đồng chủy thủ trong tay, lạnh lùng đáp lời.

- Giờ ngươi mới biết?

- Pháp khí có mạnh hơn nữa cũng phải nhìn người sử dụng, tiểu tử, trên người ngươi không có chút nào tu vi, dù ngươi cầm Thần Binh thì thế nào?

Khi đạo âm thanh kia vừa mới nói xong, Diệp Hạo lúc này cảm thấy toàn thân hắn bị mấy đạo hư ảo xúc tu cuốn lấy.

Diệp Hạo vùng vẫy một chút khiếp sợ phát hiện, bản thân không thể động đậy, tiếp đó, đám xúc tua kéo Diệp Hạo hướng về vòng xoáy kia.

Lý Thiên Thiên theo bản năng kéo tay hắn.

Nhưng khi cô bé vừa mới chạm vào y phục Diệp Hạo đã bị một cỗ lực lượng băng lãnh chấn lui.

Lý Thiên Thiên nhấc chân muốn chạy đến Diệp Hạo, nhưng còn chưa kịp bước chân ra đã bị Lương Mặc giữ lại.

- Không nên vọng động.

Lương Mặc trầm giọng nói.

- Em phải cứu Diệp Hạo!

Lý Thiên Thiên vừa ứa nước mắt vừa nói.

- Em cứu không được cậu ấy đâu!

Lương Mặc sao có thể để bé đi chịu chết, hắn gắt gao nắm chặt nàng lại.

Diệp Hạo trơ mắt nhìn bản thân bị kéo đến vòng xoáy ngày càng gần, trong lòng không tránh khỏi sinh ra một ý niệm.

Mình phải chết sao?

Không!

Trong mắt Diệp Hạo toát lên vẻ kiên định.

Ta không thể chết!

Nếu bản thân chết, cha mẹ sẽ như thế nào?

Nghĩ tới đây, thời điểm cách vòng xoáy khoảng một thước (0,33m), thời điểm then chốt, tay trái Diệp Hạo ấn vào đó.

Tay phải hắn cầm chủy thủ đã bị xúc tu quấn chặt, nên Diệp Hạo chỉ đành dùng tay trái đang bị thương.

Ngay thời điểm tay trái hắn ấn vào, vòng xoáy tự dưng biến mất, theo đó là một tiếng kêu thảm thiết không cam lòng vang lên khắp nhà kho.

- A, không được.

Theo sau đó, không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đều thất kinh, tình huống gì đây?

- Diệp Hạo!

Trong lúc Lương Mặc lơ là, Lý Thiên Thiên giẫy ra chạy đến cạnh hắn, quan tâm hỏi.

- Anh sao rồi?

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn tay trái đang rướm máu không có trả lời.

- Diệp Hạo, Diệp Hạo, anh đừng làm em sợ!

Lý Thiên Thiên thấy Diệp Hạo vẫn không đáp lời, nhất thời ô ô khóc lên.

- Anh không sao!

Lúc này, âm thanh ôn hòa của Diệp Hạo vang lên bên tay nàng.

Lý Thiên Thiên thấy đôi mắt Diệp Hạo sáng ngời có thần, nàng bất chấp nhào vào ngực, đôi bàn tay trắng như phấn đập đập lên ngực hắn.

- Để người ta sợ muốn chết nè, để người ta sợ muốn chết nè!