Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1. Hệ thống Chưởng Môn mạnh nhất

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tại Thần Châu đại lục, địa linh nhân kiệt.

Ở vương quốc Thần Diệu phía Nam có một tòa thành tên là "Bạch Phù", mười lăm dặm xung quanh là vô số núi non bao phủ, có không ít môn phái tu hành.

Trên Phiêu Miểu Phong.

Trong một tòa đại viện cũ kỹ do thiêu tu sửa lâu năm, tân Chưởng môn Diệp Phong của Phiêu Miểu Phái đứng trước một vại nước, nhìn xuống khuôn mặt anh tuấn được phản chiếu bên trong mặt nước, từ đầu đến cuối vẫn không thể nào hiểu được một chuyện.

"Rõ ràng ta anh tuấn như vậy, vì sao lại xui xẻo thế chứ?"

Xuyên đến Thần Châu đại lục đã được gần một tháng.

Trong khoảng thời gian này, những gì Diệp Phong trải qua thực sự quá nhiều.

Đầu tiên là đột nhiên bị lão Chưởng môn của Phiêu Miểu Phái nhặt về bên vệ đường, tiếp đó lão Chưởng môn liền nói Diệp Phong là sư đệ mất tích đã lâu của lão.

Sau đó không lâu, lão Chưởng môn vì thọ nguyên khô kiệt nên đi đời nhà ma, chỉ để lại năm tên đệ tử cho người làm sư thúc là hắn quản lý.

Nhưng môn phái một ngày không thể không có chưởng môn.

Rơi vào đường cùng.

Diệp Phong có bối phận cao nhất đành phải tiếp nhận đại ấn chưởng môn trở thành chưởng môn sư thúc của Phiêu Miểu Phái.

Không thức tỉnh hệ thống, không có tu vi, tạm thời không có nguy cơ, ngoại trừ đẹp trai Diệp Phong không có gì cả.

"Được tới đâu tính tới đó đi."

Diệp Phong thở dài, thu hồi ánh mắt khỏi mặt nước nhìn xem bốn đứa đệ tử đang ngồi trên chiếu rơm.

Phiêu Miểu Phái vốn có năm người đệ tử.

Sau khi lão chưởng môn qua đời, ngũ đệ tử nhỏ tuổi nhất là Thư Hồng Vũ liền bỏ tông trốn đi, bảo là ra ngoài lịch luyện, đến nay chưa về.

Trước mắt chỉ còn có đại đệ tử Thạch Lỗi, Nhị đệ tử Hoắc Vân Kiệt, tam đệ tử Lý Kiều Kiều, Tứ đệ tử Tiêu Phạm Cốc là vẫn còn trông mong với môn phái.

"Lão chưởng môn đã từng nói, đại đệ tử, Nhị đệ tử, tam đệ tử tư chất thường thường, chỉ có Tứ đệ tử Tiêu Phạm Cốc tư chất rất cao, mười lăm tuổi liền tu luyện đến Luyện Khí tầng năm."

Diệp Phong thầm nghĩ trong lòng.

Từ khi lão chưởng môn tọa hóa, lương thảo trong tông môn cũng sắp cạn kiệt, bọn họ sắp phải đối mặt với một vấn đề hiện thức vô cùng tàn khốc: Ấm no.

Ầm!

Bỗng nhiên có một âm thanh lớn vang lên.

Đại môn cũ nát của Phiêu Miểu Phái bị người ta dùng một cước đạp nát, khiến cho môn phái nghèo khó đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

"Người của Phiêu Miểu Phái ở đâu?"

Một người thanh niên mặc áo bào đỏ, miệng méo bước qua cánh cửa, kiệt ngao liếc nhìn toàn trường, cuối cùng liếc xéo qua Diệp Phong rồi vứt một miếng sắt xuống đất, khiến nó cắm sâu vào nền gạch.

"Diệp Phong chưởng môn, đây là chiến thư của Xích Xà Phái chúng ta, ba ngày nữa, chờ giao khế đất tông môn đi, ha ha!"

Thanh niên miệng méo càn rõ cười to.

"Chiến thư?"

Diệp Phong sững sờ: "Sao ta phải tiếp nhận, chẳng lẽ chúng ta không thể cự tuyệt sao?"

Thanh niên miệng méo cười nhạo nói: "Ngươi còn muốn cự tuyệt? Mỗi môn phái hàng năm nhất định phải tiếp nhận một lần khiêu chiến, chưởng môn phái ta đã điều tra, năm nay Phiêu Miểu Phái các ngươi còn chưa bị khiêu chiến lần nào, không tiếp nhận, vậy chờ bị phủ thành chủ giải tán đi!"

"Thật có chuyện này ư?"

Diệp Phong giật mình, nhìn về phía các đệ tử.

"Chưởng môn sư thúc, đúng là như vậy."

"Năm nay chúng ta chưa bị khiêu chiến lần nào, chỉ có thể tiếp nhận khiêu chiến của Xích Xà Phái. Nhưng Xích Xà Phái có mười đệ tử, hoàn toàn nghiền ép chúng ta, xem ra lần này không giữ được môn phái rồi."

Đại đệ tử Thạch Lỗi, tam đệ tử Lý Kiều Kiều vẻ mặt đắng chát nói.

"A, chờ ba ngày sau dọn ra ngoài đi."

Thanh niên miệng méo của Xích Xà Phái cười lớn bước ra ngoài, lúc đi ra như mang dáng vẻ lục thân không nhận.

Chờ sau khi đối phương rời đi.

Diệp Phong nhìn bốn đệ tử trong môn phái, hỏi: "Xích Xà Phái rất mạnh sao?"

"Rất mạnh."

Đại đệ tử Thạch Lỗi nghiêm túc gật đầu.

Nhị đệ tử Hoắc Vân Kiệt nhíu mày kiếm, nói: "Người đưa chiến thư vừa rồi chính là đệ tử thiên tài Ti Thái Gian của Xích Xà Phái, Luyện Khí tầng năm, tương đương với Tứ sư đệ. Nghe nói, Xích Xà Phái còn có ba đệ tử Luyện Khí tầng bốn cũng không yếu hơn ta."

Tam đệ tử Lý Kiều Kiều hốt hoảng nói: "Ta cùng Đại sư huynh đều mới chỉ là Luyện Khí tầng ba, nếu đánh nhau thì quả thực không có phần thắng."

Diệp Phong nghe xong liền biết e rằng lần này Phiêu Miểu Phái thất bại thảm hại rồi.

Hắn nghĩ nghĩ hỏi: "Nếu đã không cách nào từ chối khiêu chiến, vậy thì nhất định phải ứng đối. Các sư điệt, dưới tình huống bình thường môn phái khiêu chiến thường sẽ so tài thế nào?"

Đại đệ tử Thạch Lỗi hồi đáp: "Bình thường là năm trận thắng ba là được, hơn nữa còn nhất định phải do đệ tử giao chiến. Hiện tại, tiểu sư muội không ở đây, chúng ta chỉ mới có bốn người, chưa so đã thua trước một trận rồi."

"Thảm vậy à?"

Diệp Phong bó tay rồi.

"Cũng may, Tứ sư đệ chúng ta chính là thiên tài Luyện Khí tầng năm, có thể thắng được một trận, ba người còn lại chỉ cần thắng hai trận là được." Tam đệ tử Hoắc Vân Kiệt đứng dậy: "Dù sao ta cũng là Luyện Khí tầng bốn lâu năm, có thể tranh thủ thắng được một trận."

Nói xong, Hoắc Vân Kiệt nhìn về phía Tứ đệ tử Tiêu Phạm Cốc, từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc không nói lời nào: "Tiêu sư đệ, ta và đệ thắng một trận, áp lực của Đại sư huynh và Tam sư muội sẽ nhỏ đi nhiều."

Diệp Phong, Thạch Lỗi, Lý Kiều Kiều nghe Hoắc Vân Kiệt nói, liền vội vàng nhìn về phía Tiêu Phạm Cốc vẫn đang trầm mặc, giống như có thể nhìn thấy hy vọng chiến thắng từ trên người y vậy.

Lúc này, Tứ đệ tử Tiêu Phạm Cốc ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tuấn dật nhưng lạnh lùng.

Hắn nhìn Diệp Phong, nói: "Ta đã được trưởng lão tông môn Nhất Tinh (1) là Thanh Vân Môn nhìn trúng, hôm nay sẽ rời khỏi Phiêu Miểu Phái, tự giải quyết cho tốt đi."

Nói xong, Tiêu Phạm Cốc ném lệnh bài thân phận của mình ra như ném rác rưởi, rồi rời khỏi đại viện cũ nát của Phiêu Miểu Phái.

Diệp Phong cùng ba vị đệ tử còn lại đều ngơ ngác.

"Ta mới nhìn thấy một tia hy vọng, vậy mà ngươi liền trở thành phản đồ?"

Diệp Phong nhìn chằm chằm bóng lưng hờ hững của Tứ đệ tử Tiêu Phạm Cốc, khóe miệng co quắp một trận.

"Tứ sư đệ, ngươi đừng đi!"

"Tiêu Phạm Cốc, ngươi quay lại cho ta."

Ba đệ tử còn lại vội vàng đứng lên hét với theo, nhưng đuổi đến phía ngoài nào còn thấy bóng dáng Tiêu Phạm Cốc đâu nữa.

Đối phương đã sớm khống chế thanh phi kiếm duy nhất của Phiêu Miểu Phái rời đi xa, không thấy đâu nữa.

Điều này khiến cho Phiêu Miểu Phái đã nghèo lại càng trở nên nghèo hơn.

Diệp Phong thân là chưởng môn đứng trong gió lạnh, trong mắt cuồi cùng chẳng còn thấy một tia hy vọng nào.

Quy tắc năm trận thắng ba, giờ thiếu mất hai người, chưa chiến đã thua trước hai trận.

Bây giờ, Phiêu Miểu Phái chỉ còn lại ba người tư chất thường thường là Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt, Lý Kiều Kiều, chỉ cần thua một trận là phải giao khế đất của tông môn ra.

Khi đó, Phiêu Miểu Phái cũng chỉ còn lại trên danh nghĩa.

"Chưởng môn sư thúc, chúng ta nên làm cái gì?"

Lý Kiều Kiều hoảng hốt đến suýt khóc.

Chỉ dựa vào ba người bọn họ, sao có thể thắng cả ba trận được đây? Nếu như không có gì thay đổi, Phiêu Miểu Phái liền xong đời rồi.

"Chưởng môn, ngài có đối sách gì không?"

Hoắc Vân Kiệt cùng Thạch Lỗi đau khổ hỏi.

"Để ta yên tĩnh suy nghĩ..."

Diệp Phong lắc đầu, đi qua đi lại trong đại viện, suy tư hồi lâu nhưng vẫn không có cách nào.

Ba đệ tử thấy thế, sắc mặt càng thêm khó coi.

[Đinh, phát hiện ký chủ thích hợp nhất, đang khóa sơ lược... Hoàn thành trói buộc "Hệ Thống Chưởng Môn Mạnh Nhất" xin phục vụ ngài, nếu có cần, xin mời ký chủ dùng ý niệm giao lưu với bổn hệ thống.]

Đúng lúc này, Diệp Phong nghe thấy một thanh âm kỳ quái, hắn đưa mắt nhìn ba người đệ tử, phát hiện hình như bọn họ đều không nghe thấy được.

Đúng rồi, hệ thống!

Lúc này Diệp Phong mới ý thức được điểm mấu chốt, trong lòng kích động nói: "Hệ thống thật là ngươi sao?"

[Xin chào ký chủ tôn kính, ta là Hệ Thống Chưởng Môn Mạnh Nhất, đang chế tạo Chưởng môn mạnh nhất lịch sử, kiểm trắc thấy có tông môn Phiêu Miểu Phái, đã hoàn thành trói buộc, không thể sửa đổi.]

Thanh âm hệ thống lại vang lên trong não hải Diệp Phong lần nữa.

Sau một khắc.

Trong tầm mắt Diệp Phong, xuất hiện mười mấy văn tự màu lam nhạt.

Chưởng môn Diệp Phong

Tông môn: Phiêu Miểu Phái

Danh vọng tông môn: 5

Đệ tử tông môn: Thạch Lỗi (Luyện Khí tầng ba, pháp thuật cấp một "Thiết Thuẫn Thuật" Chưa nhập môn); Hoắc Vân Kiệt ( Luyện Khí tầng bốn, pháp thuật cấp một "Hỏa Vân Chưởng", sắp nhập môn); Lý Kiều Kiều ( Luyện Khí tầng ba, pháp thuật cấp một "Phong Linh Bộ", chưa nhập môn).

Nhiệm vụ khảo hạch: Trong bảy ngày phải tuyển nhận đủ 10 đệ tử, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống sẽ trói buộc vĩnh viễn, cũng ban thưởng gói quà lớn tân thủ, thất bại thì hệ thống sẽ cởi trói. Tiến độ như sau: Ngoại môn đệ tử 33, ký danh đệ tử 07, độ hoàn thành 50%.

Nhìn mấy con chữ trong tầm mắt, Diệp Phong vô cùng kích động.

Đến rồi đến rồi, hệ thống đến thật rồi!

Chương sau