Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Những ngọc thạch sáng lên ấy chính là linh thạch chứa đựng linh khí hạ phẩm tự nhiên, mỗi một khối đều ẩn chứa lượng linh khí đủ lớn để người Luyện Khí tầng một lấp đầy biển linh lực trống rỗng.

Còn lại là mười hai bình sứ nhỏ hình trụ cao chừng hai tấc tấc, đường kính một tấc.

“Đây là linh thạch và Linh Nhãn Dịch sao?” Diệp Phong khẽ lẩm bẩm.

“Chưởng môn sư thúc, có Linh Nhãn Dịch thì ngài bắt đầu tu hành được rồi.” Lý Kiều Kiều cầm lấy một lọ Linh Nhãn Dịch, trên gương mặt xinh xắn lộ vẻ vui mừng.

“Ồ?”

Đôi con ngươi Diệp Phong sáng ngời: “Linh Nhãn Dịch có thể giúp ta bước vào con đường tu hành sao? Vậy phải dùng như thế nào?”
“Muốn tiến vào giai đoạn cơ sở “Vọng Khí cảnh” trong tu hành, ngài cần phải liên tục dùng Linh Nhãn Dịch thấm vào hai mắt, để đôi mắt nhìn thấy được linh khí trong thiên địa, như vậy mới có thể dẫn khí nhập thể, bước vào Luyện Khí cảnh.” Lý Kiều Kiều giải thích.

“Hóa ra là vậy!” Diệp Phong như tỉnh ngộ.

Thảo nào hắn cảm thấy phong cảnh xung quanh chẳng khác kiếp trước là bao, chỉ có núi xanh hơn một chút, nước cũng xanh hơn một ít, người cũng đẹp hơn, nhưng lại không thấy được sự tồn tại của linh khí.

Hóa ra là do hắn còn chưa khai sáng đôi mắt!

“Tiến vào Vọng Khí cảnh cần bao nhiêu bình Linh Nhãn Dịch?” Diệp Phong vội vàng hỏi.

Hắn kích động thật sự, có loại dự cảm như thể bản thân sắp bước vào con đường tu hành.

“Nói như vậy, chỉ tầm nửa bình Linh Nhãn Dịch là đủ rồi. Nếu tư chất kém thì cần nguyên một bình.” Nom Lý Kiều Kiều chẳng khác nào một trợ lý nhỏ tri kỷ, kiên nhẫn phổ cập khoa học cho Diệp Phong.

Còn Hoắc Vân Kiệt và Thạch Lỗi thì trợn trừng mắt, nhìn một trăm khối linh thạch hạ phẩm ở trong rương với vẻ mặt kích động.

Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều linh thạch đến vậy.

Trong lúc nhất thời có hơi ngơ người.

“Khụ khụ! Của cải không nên để lộ ra ngoài, cứ đưa rương gỗ về cất trong môn phái trước đã.” Diệp Phong lên tiếng.

“Vâng ạ.”

Thạch Lỗi ôm rương gỗ còn cẩn thận dè dặt hơn ôm vợ, sau đó đặt rương gỗ ở trong đại sảnh chưởng môn cũ nát.

“Hôm nay, các vị sư điệt đều vất vả rồi, lấy chút linh thạch về tu luyện cho tốt. Đặc biệt là Vân Kiệt, trước tiên nhớ củng cố lại tu vi của mình.”

Diệp Phong khẽ vỗ vào bả vai của Hoắc Vân Kiệt.

Hoắc Vân Kiệt là người duy nhất trong ba đệ tử luyện “Hỏa Vân Chưởng” đến viên mãn, cũng là người bỏ ra nhiều công sức nhất, đáng được khen ngợi.

“Cảm ơn chưởng môn!”

Hoắc Vân Kiệt lấy ra ba khối linh thạch một cách cẩn thận.

Đến nỗi Lý Kiều Kiều và Thạch Lỗi sau khi nhìn nhau chỉ lấy hai khối, cực kỳ ăn ý.

Tuy đã chặn được trận khiêu chiến của Xích Xà Phái, nhưng kế tiếp vẫn còn một vấn đề mà Diệp Phong phải đối mặt.

Nhiệm vụ khảo hạch của hệ thống!

Nội trong bảy ngày, hắn phải chiêu mộ đủ mười đệ tử, mà giờ đã trôi qua ba ngày, thời gian cực kỳ gấp rút.

“Dựa theo cách nói của hệ thống, người Luyện Khí cảnh giống Thạch Lỗi là đệ tử ngoại môn.”

“Vậy đệ tử ký danh là gì?”

“Cứ người thường là được? Hay trước tiên vẫn phải khai sáng đôi mắt, trở thành Vọng Khí cảnh mới được tính là đệ tử ký danh? Hay là nói, mọi tu vi đều phải dựa theo tiêu chuẩn của hệ thống?”

Diệp Phong cúi đầu nhìn mười bình Linh Nhãn Dịch ở trong rương gỗ, thầm nghĩ ngợi.

Sau khi suy tư một lúc, Diệp Phong hỏi: “Chỗ nào có thể tuyển đệ tử nhanh chút?”

Ba đệ tử nhìn nhau, sau đó chỉ về khu chủ thành, ở bên ngoài thành Bạch Phù mười mấy dặm, rồi nói: “Người ở chủ thành là đông nhất, đương nhiên sẽ tuyển được đệ tử nhanh nhất. Nhưng Phiêu Miểu Phái của chúng ta chỉ là môn phái hạ đẳng, trước đó còn nghèo xơ nghèo xác cho nên người ở chủ thành sẽ không gia nhập môn phái của chúng ta đâu.”

“Thảm vậy à?” Diệp Phong cạn lời: “Thế trước kia tuyển đệ tử như thế nào?”

Thạch Lỗi nói: “Sau này đều là lão chưởng môn chuyển lời tới từng nhà ở thôn kế bên, sau đó mới chiêu mộ được một, hai đệ tử. Nhưng mấy người họ đều cảm thấy chỗ này ngay cả cơm cũng ăn không no cho nên đều chạy hết.”

Nghe tới đây, Diệp Phong nhất thời cứng họng.

Một môn phái nghèo đến như vậy, quả thật khiến người ta không nói nổi lời nào.

Diệp Phong chỉ vào số linh thạch và Linh Nhãn Dịch ở trong rương gỗ: “Trước kia chúng ta nghèo, nhưng giờ ta có tiền!”

Nhưng Diệp Phong cũng hiểu đạo lý không để lộ của cải ra ngoài, cho nên lo lắng nói: “Nhưng chúng ta giàu như vậy, có khả năng bị các môn phái khác cướp sạch không?”

“Chưởng môn sư thúc cứ yên tâm, lúc trước lão chưởng môn mua khế đất này ở chính phủ Thành Chủ, cho nên bọn họ sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta.” Lý Kiều Kiều nói.

“Hóa ra có khế đất tông môn sẽ đồng nghĩa với việc giao phí bảo hộ!” Diệp Phong bừng tỉnh.

Về sau, ba đệ tử lại giảng giải rất nhiều chuyện cho Diệp Phong.

Từ đó trở đi, Diệp Phong hiểu ra những người có môn phái ở trong phạm vi thành Bạch Phù, chỉ cần mua khế đất tông môn đều sẽ nhận được sự bảo hộ của phủ Thành Chủ.

Mà cũng sẽ không có ai dám cướp đoạt tài nguyên tu hành trong môn phái, nếu không sẽ tương đương với việc đối nghịch với phủ Thành Chủ.

Đương nhiên, mấy chuyện như lén trộm cũng có phát sinh.

Những mâu thuẫn nhỏ giữa các đệ tử cũng có tồn tại.

Tuy nhiên, không có ai dám cướp đoạt môn phái có khế đất tông môn một cách trắng trợn.

Cho nên mỗi lúc ra cửa, chưởng môn các phái đều thích mang theo bảo vật ở bên người, miễn cho để lại tông môn lại bị trộm.

Biết được điểm này, Diệp Phong gật đầu rồi ngồi lên rương gỗ, nói: “Hôm nay các ngươi vất vả rồi, trước cứ dùng linh thạch tu luyện và khôi phục cho tốt. Ngày mai tới thành Bạch Phù tuyển đệ tử, nhân tiện mua ít lương thực về luôn.”

“Vâng ạ.”

Ba đệ tử đều đồng thanh gật đầu.

Bon họ chỉ mới ở Luyện Khí cảnh, thậm chí chưởng môn Diệp Phong chỉ là người thường, đều chưa tích cốc cho nên phải ăn uống.

.......

Khu chủ thành của thành Bạch Phù.

“Các ngươi nghe gì chưa? Phiêu Miểu Phái phía Thành Đông cách mười mấy dặm bên kia thế mà lại thắng Xích Xà Phái đấy. Hơn nữa đệ tử của bọn họ đều luyện pháp thuật đến đại thành, thậm chí là viên mãn hết cả rồi.”

“Gì cơ? Viên mãn á?”

“Ngươi không nghe lầm đâu, nghe nói mấy đệ tử đó mới là Luyện Khí tầng ba hay tầng bốn ấy. Trong đó có một người đột phá Luyện Khí tầng năm ngay tại chỗ luôn, đánh bại Tư Thái Gian luôn hống hách ngay trước mắt mọi người.”

“Không phải chứ?”

Phố lớn ngõ nhỏ đều thảo luận về đề tài này, dần dần cũng có nhiệt độ nhất định.

Mà theo đệ tử các môn phái vào thành Bạch Phù xem chiến đấu cũng lan truyền tin tức càng nhanh hơn.

Mới qua nửa ngày, người cả tòa thành đều nghe đồn đến chuyện này, hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Luyện Khí tầng bốn, pháp thuật cấp một đạt đến viên mãn......

Điều này có khả năng sao?
Đa số mọi người đều tỏ vẻ không tin.

“Mẹ, con muốn gia nhập Phiêu Miểu Phái!” Một thiếu niên mười mấy tuổi nói với mẹ mình.

“Đi cái gì mà đi, Phiêu Miểu Phái ngay cả lương thực cũng không có, vào đấy mà làm ăn xin à?”

Một vị phu nhân tỏ vẻ ghét bỏ.

“Ta nghe nói bọn họ đổi khế đất tông môn của Xích Xà Phái lấy một trăm khối linh thạch hạ phẩm với mười bình Linh Nhãn Dịch, giờ hết nghèo rồi.” Một người đứng tuổi phía đối diện nói.

Vị phu nhân kia trợn trừng mắt, lập tức đuổi con mình ra khỏi nhà: “Mau đi gia nhập Phiêu Miểu Phái đi!”

Thành Bạch Phù thỉnh thoảng lại xuất hiện cảnh tượng này.

Trong nháy mắt đã đến chiều tà.

Bên trong con hẻm nhỏ, bóng dáng một người bận chiếc váy đen dài, đội chiếc nón rộng vành có lụa đen phủ xuống lẳng lặng đứng tại chỗ, lắng nghe tiếng mọi người nói chuyện cùng nhau, khẽ lẩm bẩm: “Phiêu Miểu Phái....... Cuối cùng cũng tìm được rồi.”

Nàng xoay người đầy quyến rũ, vạt áo đong đưa theo làn gió, bước nhanh ra khỏi thành Bạch Phù. Sau đó chân dẫm kiếm quang, bay về phía Phiêu Miểu Phong, hướng thành đông cách mười mấy dặm ở bên kia.

Phiêu Miểu Phái.

Ba đệ tử đã khôi phục được linh khí, hơn nữa tu vi đều có sự tiến triển.

“Có linh thạch tu luyện đúng là mau mà. Thêm mấy ngày nữa chắc ta có thể đột phá Luyện Khí tầng bốn.” Lý Kiều Kiều nói.

“Ta cũng vậy.” Thạch Lỗi gật đầu.

“Ta củng cố tu vi, chắc nửa tháng sau mới có hy vọng đạt đến Luyện Khí tầng năm đỉnh phong.” Hoắc Vân Kiệt mở bừng mắt, nói sự tiến triển của bản thân.

Diệp Phong nghe vậy cũng vui mừng gật đầu.

Ngày hôm nay hắn cũng không rảnh rỗi, mà là mở một lọ Linh Nhãn Dịch, sau khẽ khẽ thấm ướt bằng khăn lông sạch liền lau mắt không ngừng nghỉ.

Nhưng tạm thời chưa có hiệu quả gì.

Vèo!

Đúng lúc này, bên ngoài rơi xuống một đạo kiếm quang.

“Đây là Phiêu Miểu Phái sao?”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, thu hút sự chú ý của người trong Phiêu Miểu Phái.