Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đêm xuống, Trương Toàn dẫn đội buôn trực tiếp tiến vào khu rừng Thương Mang Sơn.

Nhân số đội buôn Sở gia chỉ chừng trăm người, chỉ chống được giặc cướp thực lực không mạnh, nhưng bọn Trương Toàn đều là kẻ lão luyện, giàu kinh nghiệm, không chống được thì lẩn tránh. Thương Mang Sơn lớn như vậy, với kinh nghiệm của bọn họ hoàn toàn có thể đi vòng qua đám giặc cướp kia, che dấu mọi vết tích sau lưng, bình yên vô sự rời khỏi Thương Mang Sơn.

Cho dù có lúc không may mắn bị lũ cướp phát hiện, bọn Trương Toàn cũng cực kỳ quả quyết ném hàng hóa bỏ chạy.

Đám giặc cướp kia mặc dù cướp của giết người, cực kỳ tàn nhẫn, nhưng so với giết người cướp của mới là quan trọng nhất. Cho nên một khi gặp tình huống như vậy, đám giặc cướp chắc chắn sẽ tranh cướp hàng hóa bọn họ để lại, còn bọn Trương Toàn cũng có thể thoải mái trốn thoát.

Đội buôn gặp chuyện như vậy là khó tránh khỏi, chỉ cần không thường xuyên xảy ra, bên phía Sở gia cũng không trách tội, đi thêm vài chuyến cũng bù đắp được tổn thất đó.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Trương Toàn nhỏ giọng nói với người trong đội buôn: “Đi thêm một quãng nữa, phía trước có cái hang núi không nhỏ, chúng ta tới đó nghỉ ngơi.”

Có điều lúc này lại vang lên tiếng cười lớn: “Không cần đi, hôm nay các ngươi muốn nghỉ thì cứ nghỉ lại ở đây là được!”

Theo âm thanh này vang tới, từng bó đuốc bừng lên, tiếng binh khí rời vỏ loạt xoạt, từng tên giặc cướp chi chít xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trương Toàn biến sắc, thế này là sao?

Con đường này gần đây hắn mới chuẩn bị, xung quanh cũng không có sơn trại của giặc cướp gì.

Quan trọng nhất là cho dù hắn thật sự không may mắn gặp phải giặc cướp, vậy cũng có thể phát hiện một chút mới đúng, hơn nữa đám giặc cướp này có vẻ như biết rõ con đường của đội buôn bọn họ, cố ý chờ họ ở đây!

“Chạy!”

Trương Toàn hét lớn, thúc ngựa bỏ chạy, đám quản sự cùng người của đội buôn cũng vậy, bọn họ căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều.

Có điều khác với dự đoán của bọn họ, tố chất lũ cướp này quả thật sánh ngang quan binh, không buồn nhìn tới đống hàng hóa bọn họ để lại, trực tiếp đánh về phía bọn họ.

Hơn nữa trong đám giặc cướp này có vài kẻ võ công khá mạnh nhắm thẳng vào đám quản sự đội buôn bọn họ mà đánh mà giết, coi những võ giả bình thường trong đội buôn như không thấy.

Mắt thấy quản sự đội buôn bọn họ bị từng tên giặc cướp đuổi kịp, giết chết, trong lòng Trương Toàn không khỏi lo lắng.

Hắn cắn chặt răng, rút một lưỡi dao ra, đâm vào mông ngựa, con ngựa đau quá hí dài một tiếng, chạy càng nhanh hơn.

Nhưng đúng lúc này, một thanh trọng kiếm từ xa bay tới, đánh thẳng về phía Trương Toàn.

Trương Toàn mặc dù là quản sự đội buôn nhưng hắn chỉ luyện tập chút công phu quyền cước thô thiển, mấy năm nay quản lý đội buôn cũng là nhờ vào thủ đoạn của mình chứ không phải võ công.

Thanh trọng kiếm đập tới, hắn giơ hai cánh tay lên theo bản năng định chống đỡ, nhưng lại bị nện tới hai tay võ vượn, phun một ngụm máu tươi, rớt thẳng khỏi ngựa.

Phía sau hắn, Mã Khoát từ từ đi tới, nhấc Trương Toàn vẻ mặt hoảng sợ nằm dưới đất lên, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Trương Toàn đúng không? Sở Hưu công tử nhờ ta chuyển lời cho ngươi, Trương quản sự, lên đường bình an!”

Ngay khi nghe câu nói này, đôi mắt Trương Toàn đầy vẻ kinh hãi.

Hắn hiểu, hắn đã hiểu hết, vị nhị công tử Sở gia lại dám cấu kết với lũ cướp đi cướp của giết người đội buôn nhà mình!

Có điều lúc này Trương Toàn đã chẳng còn thời gian đâu mà phẫn nộ, căm thù hay hối hận. Bởi vì Mã Khoát đã lấy một con dao ra đâm thẳng vào ngực Trương Toàn, vặn xoắn bên trong rồi mới ném Trương Toàn đã không còn hơi thở xuống đất.

Mã Khoát vẩy vẩy máu trên lưỡi dao rồi vung tay với lũ cướp còn lại: “Đi, mở hàng hóa ra xem lễ gặp mặt của Sở công tử cho chúng ta thế nào nào.”

Sáng sớm hôm sau, trong đại trạch Sở gia loan truyền một tin tức, đội buôn Sở gia bị lũ cướp giết chết!

Toàn bộ đội buôn hơn một trăm người, không chỉ mất hết hàng hóa mà còn tổn thất hai mươi người, quan trọng nhất là trong hai mươi người này có cả ba quản sự thương đội, không ai trốn thoát.

Sở gia đi buôn nhiều năm như vậy chỉ có lúc đầu chưa quen thuộc với những đường tắt trong Thương Mang Sơn mới bị tổn thất nặng nề, còn mấy năm nay chưa từng có chuyện như vậy.

Trong tiểu viện của nhị phu nhân, Sở Sinh mang vẻ u ám: “Mẹ, mẹ nói xem chuyện lày liệu có liên quan tới Sở Hưu không? Bọn Trương quản sự vừa đắc tội với Sở Hưu, kết quả lập tức xảy ra chuyện.”

Nhị phu nhân cũng âm trầm đáp: “Không biết, theo lý mà nói Sở Hưu hẳn không to gan như vậy mới đúng. Nếu chuyện này khiến lão gia biết, cho dù là con trai ruột, lão gia cũng sẽ phế bỏ hắn.

Huống hồ cho dù hắn có lá gan đó cũng không có năng lực làm việc này. Lũ cướp phía bắc Thương Mang Sơn kiệt ngạo bất tuân, sao lại nghe lời hắn? Lúc trước ta mời một sơn trại nhỏ còn tốn cả vạn lượng bạc, Sở Hưu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Khi không có chứng cứ đừng loan truyền lung tung, nếu không sẽ khiến lão gia không ưa đâu.”’

Sở Sinh khẽ gật đầu, có điều hắn lại đột nhiên nói: “Không thì chúng ta mua chuộc đám hạ nhân của Sở Hưu, xem bọn chúng có manh mối gì không?”

Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu kia sau khi trở về từ khu hầm mỏ Nam Sơn đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, những hạ nhân theo hắn lúc trước sau khi về Sở gia đều bị hắn đuổi về khu hầm mỏ Nam Sơn, giờ không thể tìm ai mua chuộc được. Kẻ duy nhất theo hầu hắn hiện giờ là Cao Bị.

Có điều tên đó là tâm phúc của hắn, Sở Hưu đã giữ Cao Bị bên người chắc chắn không sợ chúng ta mua chuộc.”

Gương mặt Sở Sinh lộ vẻ không cam lòng, đối thủ trước nay của hắn luôn là lão đại Sở gia Sở Khai, không ngờ Sở Hưu này lại đột nhiên ngóc đầu, khiến hắn tổn thất không nhỏ.

Nhị phu nhân xua tay một cái: “Được rồi, đừng bực tức nữa, lão gia bảo con tới bàn chuyện. Nên nói thì nói, không nên nói đừng nói.”

Sở Sinh khẽ gật đầu, xoay người ra ngoài.

Chuyện đội buôn nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra chuyện như vậy cho nên kinh động cả tới Sở Tông Quang, hắn gọi các quản sự cùng mấy đứa con Sở Hưu tới dự thính.

Trong phòng nghị sự, Sở Hưu ngồi ngay ngắn tại chỗ, gương mặt không chút biểu cảm, còn Sở Sinh thi thoảng lại nhìn sang Sở Hưu một chút, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mấy người của đội buôn vừa trở về từ cõi chết, gương mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng sợ thuật lại mọi chuyện xảy ra tối hôm đó, đáng tiếc là không có gì giá trị.

Bọn họ thậm chí không biết tên kẻ đã cướp mình, tướng mạo ra sao cũng không rõ. Đám cướp kia gặp ai cũng giết, họ chỉ lo chạy giữ mạng, ai mà để ý thứ này?

Sở Tông Quang bực tức khoát tay áo nói: “Được rồi, được rồi, nhớ cho kỹ bài học lần này cho ta. Lần sau cẩn thận hơn đi, giải tán, ta về bế quan.”

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên đứng ra nói: “Phụ thân đại nhân, trước mắt đội buôn như rắn mất đầu, con xin dẫn đầu đội buôn trở lại Thương Mang Sơn.”

Lời này vừa nói, mọi người xung quanh ngây ngẩn, bao gồm cả ba huynh đệ của Sở Hưu.

Sở gia từ khi thành lập gia tộc tại Thông Châu Phủ tới nay, ngoại trừ chém giết tranh đấu trong tối ngoài sáng cùng thế lực gia tộc khác, người chết trong đội buôn nhiều thứ hai.

Cũng như lần này, vận may không tốt gặp phải lũ cướp, vậy có sống được hay không hoàn toàn dựa vào may mắn.

Cho nên bọn Sở Sinh cho dù quản lý đội buôn trước nay cũng không đi cùng đội buôn, cùng lắm chỉ phụ trách điều phối hàng hóa của đội buôn vân vân.

Sở Tông Quang cau mày nói: “Ngươi đi theo làm loạn gì? Không có tí kinh nghiệm nào làm sao đẫn đầu đội buôn?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Trước mắt trong đội buôn lòng người bàng hoàng, nếu không có người đẫn đầu đủ sức nặng, lúc nào bọn họ mới dám lên đường lần nữa?

Những chuyện khác có thể chậm được, nhưng phòng chế thuốc sở gia chúng ta lại không thể đợi được. Trong phòng chế thuốc có một số thuốc nếu không sắm thêm sẽ không thể cung ứng thêm được.

Hài nhi thân là dòng chính của Sở gia, đương nhiên xung phong đi đầu, cổ động lại lòng người, cho nên mong phụ thân đại nhân cho phép.”

Sở Tông Quang nhíu mày, hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại hiểu chuyện đến vậy.

Có điều suy nghĩ một chút hắn vẫn nói: “Vậy ngươi đi đi, cẩn thận một chút.”

Sở Hưu chắp tay, đi ra ngoài trong ánh mắt khó hiểu của những người khác.

Ba huynh đệ khác của Sở Hưu chẳng buồn để ý tới y, loại việc tốn công vô ích, thậm chí còn có nguy hiểm như vậy, có cho không bọn họ cũng chẳng làm

Người trong đội buôn trước đó đều tập trung trong một tiểu viện, ai nấy ủ rũ cúi đầu, bị đám người Sở gia đi qua chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lần đi này của bọn họ quả thật rất uất ức, vừa vào núi đã bị người ta cướp, không giữ được đồ thì chớ, người cũng chết không ít, thậm chí một số người nảy sinh tâm lý e ngại, không dám đi buôn tiếp.

Sở Hưu tách đám người đi tới, đám người kia ai nấy mặt cau mày rủ, chỉ có mấy kẻ đứng lên chắp tay với Sở Hưu: “Ra mắt nhị công tử.”

Gạt đám người qua một bên, Sở Hưu nói: “Dọn dẹp thu dọn một chút, đội buôn lại lên đường tới Yến Quốc.”

Nghe xong lời này, đám người lập tức căng thẳng, có kẻ nói: “Nhị công tử, chúng ta vừa mới gặp chuyện, dẫu sao cũng phải nghỉ ngơi một thời gian, nghĩ cách rồi mới lại đi được chứ? Vạn nhất lên núi lại bị bọn chúng cướp thì sao?”

Những người khác của đội buôn cũng lao nhao phụ họa, giờ trong lòng bọn họ vẫn cực kỳ lo sợ.

Diễn kịch