Côn Luân Ma Chủ - Dịch full

Chương 17. Bí mật của Sở Tông Quang

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đội buôn của Sở Hưu tới Yến Quốc, thực chất chỉ là tới Thanh Nguyên Trấn, một thị trấn nhỏ nơi biên giới.

Trước đây Ngụy Quận là tiểu quốc giáp ranh với Yến Quốc, cho nên Thanh Nguyên Trấn trước đây cũng là khu vực hòa bình giữa hai nước, mãi tới lúc Yến Quốc hủy diệt Ngụy Quốc mới thành lập Thanh Nguyên Trấn tại đây, làm nơi giao dịch giữa Yến Quốc và Ngụy Quận.

Tại nơi này có thể mua được một số đặc sản của Yến Quốc, còn những đội buôn như của Sở Hưu cũng có thể trực tiếp bán hàng hóa của mình cho thương nhân Yến Quốc.

Chuyến này đội buôn của Sở Hưu đi lại cực kỳ thuận lợi, chỉ tốn mười ngày đã qua lại một lần.

Chuyện này ngược lại thay đổi cái nhìn của không ít người đối với y, vị nhị công tử này dường như không còn rác rưởi vô dụng như lúc trước, đặc biệt là người trong đội buôn, ai nấy cực kỳ tôn kính Sở Hưu.

Lúc này trong một gian phòng luyện công hậu viện Sở gia, một lão quản gia mái tóc hoa râm đang bẩm báo chuyện của Sở Hưu lên Sở Tông Quang.

Lão quản gia này họ trần, mặc dù là quản gia của Sở gia nhưng ngày thường cực kỳ kín tiếng, chỉ phụ trách hầu hạ Sở Tông Quang, mặc dù trong tay không có thực quyền gì nhưng là một trong những người già đời nhất ở Sở gia.

Đừng nhìn Sở Tông Quang ngày ngày bế quán, tựa như không quan tâm tới sự vụ gia tộc, nhưng thông qua Trần quản gia, mọi chuyện lớn bé gì trong Sở gia đều không thoát khỏi tai mắt hắn.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Sở Tông Quang thoáng hiện vẻ kinh ngạc, có điều ngay sau đó hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử này thật quá mạo hiểm, hắn làm như thế vạn nhất gặp phải loại giặc cướp cứng không được mềm cũng không xong, thà chịu mất hàng hóa cũng phải giết nó, nó làm thế nào được?

Còn nữa, vạn nhất đám giặc cướp kia thực lực không tốt, không hộ tống được họ ra khỏi Thương Mang Sơn, vậy chẳng phải chỗ bạc kia đổ xuống sông xuống biển à?”

Trần quản gia mỉm cười nói: “Nhưng nhị công tử vẫn khá may mắn, toán cướp tới cướp của hắn gần đây mới tới Thương Mang Sơn, thực lực không tệ. Nghe nói mượn chuyện của nhị công tử, Thương Mang Sơn đã sơ bộ thành lập quy củ mới.

Dù sao có quy củ ít ra cũng tốt hơn không có quy củ, sau này người của Ngụy Quận ta ra vào Thương Mang Sơn sẽ nhẹ nhàng hơn so với trước đây nhiều.”

Nói xong những lời này, Trần quản gia có phần chần chừ rồi mới nói: “Gia chủ, lão nô có vài lời không biết có nên nói hay không?”

Sở Tông Quang thản nhiên nói: “Lão Trần, ngươi theo ta đã vài chục năm, có gì mà không dám nói?”

Trần quản gia nhỏ giọng nói: “Gia chủ, thật ra Sở gia chúng ta hiện đã rất mạnh.

Đại công tử mặc dù tính cách lỗ mãng một chút nhưng thiên phú võ đạo quả thật không tệ, nếu dạy bảo cẩn thận tương lai có hy vọng bước vào Tiên Thiên.

Nhị công tử trước kia mặc dù không chịu cố gắng, nhưng sau khi rèn luyện ở khu mỏ Nam Sơn, giờ lại thành không tệ. Mặc dù tính cách hơi cấp tiến to gan, nhưng năng lực làm việc lại rất khá.

Tam công tử mặc dù tâm cơ âm trầm một chút, nhưng làm việc cũng đủ cẩn thận.

Về phần tứ công tử, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng thông tuệ từ sớm, nếu dốc lòng bồi dưỡng tương lai ắt có thành tựu.

Gia chủ, nếu ngài ngừng nghiên cứu vật kia, dốc sức dạy bảo bốn vị công tử, đừng để bọn họ tiếp tục nội đấu như vậy nữa, tương lai Sở gia chúng ta không chừng sẽ sánh ngang với Thẩm gia.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Sở Tông Quang lại trầm xuống nói: “Lão Trần, ngươi nói mê gì vậy? Ngươi theo ta bao năm rồi cũng biết vì nó ta đã trả giá lớn đến nhường nào, thậm chí không tiếc rời xa quê hương tới Thông Châu Phủ này!

Một Thẩm gia đã là cái gì? Nếu biết cách dùng nó tương lai đừng nói một Thông Châu Phủ nho nhỏ này, cho dù toàn bộ Ngụy Quận Sở Tông Quang ta cũng chẳng để trong mắt!”

Trầm quản gia khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hắn là người làm lâu năm tại Sở gia, thời thanh niên Sở Tông Quang tuyệt đối là thanh niên tuấn kiệt, kết quả sau khi ra ngoài xông xáo một thời gian, mang thứ đồ kia về, Sở Tông Quang lại như điên như dại, chuyển cả gia tộc tới Thông Châu Phủ này sau đó mặc kệ mọi việc, chỉ lo nghiên cứu vật kia.

Nếu Sở Tông Quang có thể dốc lòng phát triển Sở gia, quy mô Sở gia chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn hiện tại nhiều.

Nhìn qua Trần quản gia, Sở Tông Quang nhỏ giọng nói: “Lão Trần, ta hiểu ý ngươi. Yên tâm đi, những chuyện này trong lòng ta đều nắm chắc.

Ta còn chưa chết đâu, mấy đứa con trai kia của ta ngày ngày đều nhớ thương vị trí gia chủ này, chỉ có tiểu tứ chịu thành thật một chút.

Trước kia bọn chúng chỉ lén lút tranh đấu, giờ nếu chúng đã thích đấu ta cho bọn chúng đấu công khai luôn, chỉ cần chúng đừng có gây chuyện cho ta là được.

Đi đi lão Trần, ngươi ra ngoài quan sát bọn chúng giúp ta, đừng để chúng gây ra đại sự gì.”

Sở Tông Quang khư khư cố chấp như vậy, Trần quản gia cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, lui ra khỏi phòng.

Sở Hưu lúc này không biết suy nghĩ của ông bố mới Sở Tông Quang, thời gian vừa rồi của y ngược lại rất thoải mái.

Y đi theo đội buôn một lần rồi không quan tâm đến nữa, dẫu sao tuyến đường đã thông, y chỉ cần ngồi chờ lấy tiền là được.

Lợi nhuận của đội buôn thường phải chia ra ba phần, một phần để lại đội buôn mua thêm đồ đi buôn lần nữa, một phần giao cho gia tộc, một phần tự mình giữ lại.

Sau khi Sở Hưu quản lý đội buôn, không hề do dự lặng lẽ không vết tích chia một phần lợi nhuận nên giao cho gia tộc để lại cho mình.

Sở gia là Sở gia, Sở Hưu là Sở Hưu, đối với y mà nói toàn bộ Sở gia, thậm chí toàn bộ Thông Châu Phủ đều chỉ là một nấc thang của y, một nấc thang để y bước vào giang hồ, Sở Hưu đương nhiên phải suy nghĩ vì lợi ích của bản thân.

Thời gian đội buôn lên đường buôn bán, Sở Hưu vẫn luôn tu luyện đao pháp cùng nội công trong tiểu viện của mình, dáng vẻ liều mạng đến mức Cao Bị không nỡ nhìn.

Sở Hưu không phải người thích chịu đau khổ, mà con đường phía trước không rõ khiến y có cảm giác cực kỳ áp lực, buộc y mau chóng nâng cao thực lực.

Trong nội dung cốt truyện gốc có đề cập tới, thân thể này của mình trải qua biến cố gia tộc mới rời khỏi Thông Châu Phủ bước vào giang hồ, sau đó long đong lận đận khiến tính tình đại biến.

Về phần biến cố của gia tộc ra sao, xảy ra lúc nào, Sở Hưu hoàn toàn không hề hay biết.

Cho nên y chỉ có thể nghĩ mọi cách lợi dụng tài nguyên của Sở gia mau chóng tu luyện sau đó trực tiếp rời khỏi Sở gia.

Theo phỏng đoán của Sở Hưu, chỉ cần thiên phú của y không kém tới mức người người oán trách, sau khi thành người thừa kế gia chủ của Sở gia, Sở Hưu có thể thu được đại lượng tài nguyên, lại có Tiên Thiên Công trợ giúp, y có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Đương nhiên cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, trước mắt việc Sở Hưu phải suy nghĩ không phải Tiên Thiên mà là Cảnh giới Ngưng Huyết.

Cảnh giới Thối Thể tương đối đơn giản chỉ rèn luyện gân cốt cơ thể, do đã có Tiên Thiên Công đặt cơ sở, lại thêm chỗ Bổ Khí Tán Sở Hưu lấy được từ phòng chế thuốc, y lại mua thêm chút đan dược, tất cả cộng lại khiến chỉ trong một tháng mà sức lực Sở Hưu tăng cường rất nhiều.

Giờ nếu Sở Hưu giao thủ cùng tên giặc cướp Liên lão tam kia, Sở Hưu có thể không cần né tránh, chỉ dùng lực lượng cũng có thể một đao chém chết đối phương.

Khó khăn thật sự là Cảnh giới Ngưng Huyết, giờ Sở Hưu đã cảm thấy mình đạt tới Cảnh giới Thối Thể đỉnh phong, nhưng sau khi ăn mấy viên Ngưng Huyết Đan, y vẫn không cảm thấy máu huyết mình có gì thay đổi, rõ ràng còn cần tôi luyện thêm một thời gian mới được.

Thời gian vừa qua Sở Hưu trải qua không tệ, nhưng có một số người lại thấy không ra sao, ví dụ như lão tam Sở gia, Sở Sinh.

Vốn trong Sở gia chỉ có mình lão đại Sở Khai có tư cách làm đối thủ của hắn, nhưng giờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện, gây dựng đủ uy vọng trong Sở gia, hơn nữa còn quản lý đội buôn, mỗi tháng đi tới ba bốn lần, mỗi lần đều mang lại lợi nhuận rất lớn, khiến Sở Sinh đỏ bừng hai mắt.

Chủ yếu là những lợi ích đó rơi vào tay Sở Hưu khiến Sở Sinh cảm thấy cực kỳ uy hiếp.

Đi đi đi lại trong phòng vài vòng, Sở Sinh cau mày nói: “Mẹ, không thể tiếp tục như vậy được nữa, thanh danh Sở Hưu trong gia tộc đã hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa lợi nhuận của đội buôn trong tay hắn tăng hẳn gấp đôi, cứ tiếp tục như vậy một năm sau con cũng thua chắc rồi! Không thể để Sở Hưu tiếp tục quản lý đội buôn nữa!”

Nhị phu nhân cau mày nói: “Con muốn đội buôn đó à? Chuyện này không dễ đâu, lão gia sẽ không đưa đội buôn đó cho con.”

Ánh mắt Sở Sinh lộ ra sắc lạnh: “Phụ thân không cho con, nhưng nếu tứ đệ muốn thì sao? Ông ấy có cho tứ đệ không?”

Nhắc tới lão tứ Sở gia Sở Thương, ánh mắt Sở Sinh lộ vẻ ghen tị.

Sở gia có bốn người con, lão đại Sở Khai khi còn niên thiếu được sủng ái không ít, nhưng sau đó Sở Tông Quang bế quan lâu ngày, không để ý đến nữa, càng không nói tới Sở Hưu cùng Sở Sinh ra đời sau đó.

Chỉ có Sở Thương tuổi tác nhỏ nhất nghe nói rất giống Sở Tông Quang khi còn bé, cho nên rất được lòng Sở Tông Quang, điểm này ba người bọn họ không ai sánh được.

Ánh mắt nhị phu nhân lộ ra ánh lạnh nói: “Cái này thì chưa hẳn đã không được, để mẹ đi thử xem.”

Bất công