Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 20. Hai Cái Chân Này Chính Là Cảng Tránh Gió Của Ông Ta (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lâm Phàm lẳng lặng đứng ở trước mặt Dương Tử Thiên, nụ cười nhàn nhạt trên mặt vẫn không hề thu lại, "Ngươi sẽ cần đó."

Dương Tử Thiên vừa định nói cái gì đó, thế nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt của Lâm Phàm, gã lập tức ngậm miệng lại. Không thể nói ánh mắt của đối phương có gì lạ, nhưng sự lạnh nhạt trên đó không hiểu sao lại khiến gã cảm thấy chột dạ vô cùng.

"Ta nói, ta. . ."

"Không, ngươi cần." Lâm Phàm nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Dương Tử Thiên cúi đầu, nhận mệnh cầm lấy hộp sữa và lạp xưởng hun khói, sau đó không tình nguyện xé mở hộp rồi uống sữa, cắn một miếng lạp xưởng hun khói trước ánh mắt giám thị của Lâm Phàm.

Ừ. . . Rất thơm.

Tích tích!

Di động bên người Dương Tử Thiên vang lên, gã cầm lên nhìn xem, là tin wechat do Trương Hạo nhắn tới.

"Tiểu tử, ngươi khách khí với Trần ca một chút, giữa trưa nay Trần ca đã đánh Đường Kiệt nhừ tử một trận đó."

"Không thể nào." Dương Tử Thiên kinh ngạc, vội vã gõ chữ trả lời.

"Tin tức cực kỳ chính xác."

Dương Tử Thiên nhìn Trần Dương đang cần mẫn chia sữa và lạp xưởng cho đồng học, nhất thời gã trợn tròn hai mắt, đầu óc vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn thấy có chút chóng mặt.

Trần Dương đánh Đường Kiệt?

Nghe xạo vô cùng.

Một bạn học nữ nói: "Trần Dương, có thể giúp chúng ta mở cửa sổ ra được không? Mùi ở nơi này thật là khó ngửi, ta rất muốn hít thở không khí trong lành."

"Được thôi." Lâm Phàm mỉm cười.

Chẳng biết tại sao nhưng nụ cười mỉm ấy lại khiến bạn học nữ cảm giác là lạ, nhìn như xán lạn nhưng lại khiến người ta thấy sợ hãi, chính là tạo cho người đối diện cái cảm giác không rét mà run.

Trong phòng bệnh trên tầng 25.

Một người đàn ông tiều tụy nằm trên giường bệnh, tức giận nhìn một nam một nữ trước mắt.

"Ngươi lại dám đưa nhân tình đến nơi này, hiện tại ta cũng đã thành ra như vậy, ngươi còn muốn ta ký tên lên đơn ly hôn, ngươi đúng là kẻ lòng dạ độc ác."

Lý Hổ bi phẫn hét lên. Ông ta vốn là lão bản của một quán lẩu khá có tiếng, bởi vì thời gian dài thường xuyên thức đêm công tác nên thân thể xảy ra vấn đề, đợi tới lúc đến bệnh viện kiểm tra lại phát hiện bản thân mắc bệnh ung thư, hơn nữa còn là giai đoạn cuối.

Điều này khiến ông ta vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng càng làm cho Lý Hổ tuyệt vọng hơn, ấy là người vợ lẽ ra nên ở bên cạnh trong lúc hoạn nạn vậy mà lại dẫn theo tình nhân đi vào bệnh viện, ở ngay trước mặt ông muốn ông ký tên vào đơn ly hôn, điều này đã triệt để khiến cõi lòng Lý Hổ nát tan.

"Lý Hổ, đừng lề mề chậm chạp nữa, mau ký tên đi, mọi người gặp được nhau thì cũng có lúc phải chia tay, dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu nữa." Người đàn bà nọ trang điểm rất đậm, tóc uốn lượn sóng lớn, ánh mắt nhìn về phía Lý Hổ không có một chút thương hại nào, thậm chí còn có chút khinh thường.

Gã đàn ông bên người cô ta mặt mày trắng trẻo, tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều so với cô ta, trên mặt giữ vững nụ cười nhìn Lý Hổ, một tay còn đưa điếu thuốc lá qua.

"Đại ca hút miếng thuốc đi, cố gắng tận hưởng lạc thú trước mắt, hiện tại còn có thể hút bao nhiêu thì hút bấy nhiêu."

"Được lắm, được lắm, ta rất muốn xem thử đôi cẩu nam nữ các ngươi có thể vui vẻ được tới khi nào." Lý Hổ chịu đựng đau nhức trên người, gắng gượng cầm bút ký tên.

Người đàn bà cầm được đơn thuận tình ly hôn xong liền hài lòng đeo kính râm lên, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước rời đi.

"Ôi! Ông trời ơi. Vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Lý Hổ bi thống khóc lớn, sau đó ông lấy dũng khí bước xuống giường, lao nhanh về hướng cửa sổ, "Ta chết đi cho xong."

Trong phòng bệnh, các bệnh nhân khác nhìn thấy tình huống này thì hoảng sợ hét lên.

"Có người nhảy lầu."

...

Lầu 18.

Lâm Phàm mở cửa sổ ra, vừa định quay đầu lại thì chợt cảm giác được cái gì đó, hắn theo bản năng vươn tay ra bên ngoài cửa sổ, một phát trực tiếp bắt lấy Lý Hổ vừa mới nhảy xuống.

Răng rắc!

Thanh âm cánh tay đứt gãy vang lên.

Trong phòng bệnh, các bạn học nghe được tiếng động rợn người đó liền kinh ngạc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đó là cái gì...

Chỉ thấy Lâm Phàm đang dùng sức kéo Lý Hổ vào trong phòng bệnh.

Lý Hổ đang một lòng muốn chết chợt mở mắt ra, phát hiện có người cứu mình thì ai oán gầm rú, "Tại sao ngươi lại cứu ta, tại sao không để cho ta chết? Ta mắc bệnh ung thư rồi, đã vậy mụ vợ còn cắm sừng ta. Ngươi để yên cho ta chết có được không?"

Lâm Phàm nhìn người đàn ông đang ngồi gào thét phía dưới chân mình, ngẫm nghĩ một lát liền đưa hộp sữa bò cùng với lạp xưởng hun khói trong tay tới trước mặt đối phương.

"Cho ngươi, mau ăn đi."

Lý Hổ ngây người nhìn Lâm Phàm.

Vài giây sau, ông ta ôm đùi hắn, òa khóc dữ dội, như thể hai cái chân thẳng tắp của đối phương chính là cảng tránh gió vững chắc của mình vậy.

Lâm Phàm nhẹ nhàng sờ đầu người bên dưới, đoạn an ủi: "Ăn đi, sữa và lạp xưởng hun khói không tệ đâu."

Lý Hổ bị tổn thương tâm hồn, bác sĩ y tá chạy tới cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể an ủi ông ta phải nghĩ thoáng.

Ngẫm lại con của ngươi, ngẫm lại người nhà của ngươi đi.

Ngươi chính là trụ cột tinh thần của bọn họ, làm sao có thể chán chường thành ra thế này được.

Lâm Phàm đưa tay, mỉm cười ra hiệu các bác sĩ không cần nói nữa, hắn ôn hòa vuốt ve đầu Lý Hổ, hắn có thể hiểu được tình hình lúc này của ông ta, nếu như lại bị kích thích, như vậy thì Lý Hổ có thể chạm đến ngưỡng của của bệnh viện tâm thần luôn được rồi.

Bậc cửa của bệnh viện tâm thần rất huyền diệu, rất cao. Có người truy cầu cả đời đều khó mà chạm đến.

Nhưng có người đột nhiên lại giác ngộ, nhấc chân rơi xuống, quay đầu nhìn một cái đã sớm là cảnh còn người mất, không cách nào quay đầu lại.

Lý Hổ ôm đùi Lâm Phàm khóc hồi lâu, nước mắt khô cạn, tâm cũng đã chết.

"Uống chút sữa, ăn chút lạp xưởng hun khói rồi nghỉ ngơi đi." Lâm Phàm an ủi, người này khóc quá thương tâm, lúc còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, hắn từng an ủi rất nhiều người, mời bọn họ uống chút đồ, ăn chút gì đó đối với họ mà nói chính là một chuyện rất vui vẻ.

Các bác sĩ ngây người nhìn một màn trước mắt.

Từ phòng bệnh của Lý Hổ họ đã biết được một chút nội tình, đều vì ông ta mà cảm thấy thương tâm. Người đàn ông biết bao mưa gió đều chưa từng sụp đổ, nhưng bây giờ có chuyện lại có thể làm cho người đàn ông tâm cứng như sắt thép này triệt để sụp đổ.

"Hắn cần nghỉ ngơi, vất vả các ngươi." Lâm Phàm nói.