Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 18. Triệu Đại Phu Nhận Tội (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Người phía sau bỗng nhiên thu lại khí tức, biểu cảm trở nên ôn hoà hơn, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.

“Thực ra ngươi không phải hoang mang.”

“Tu luyện dị thuật đúng là trọng tội thật. Nhưng ngươi bị thương trong lúc tu hành, về tình về lý đều có thể bỏ qua, cộng thêm ta thấy ngươi khí huyết thông nhuận, phừng phừng như hoả diệm vậy, mà ánh mắt cũng có thần, không có khả năng bị yêu ma nhập thể.”

“Ngươi có thể thừa nhận luôn không sao, phủ Nam Dự cũng cần những nhân tài như ngươi, dù sao ngươi cũng mới có hai mươi đã nhập phẩm, còn đã từng tu hành qua dị thuật, tương lai sẽ có không ít chỗ tốt.”

“Hứa Thanh Tiêu, cần gì phải bỏ qua cơ hội tốt lần này chứ.”

Giọng nói của đối phương vang lên.

Giọng điệu của hắn ta cực kì ôn hoà, giống như lời nói tận đáy lòng, hết sức chân thành.

Những lời thế này đối với người bình thường có lẽ sẽ tin là thật mất.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm người hai kiếp rồi, không được coi như lão hồ ly, mà cũng không phải ngu dốt, cái loại lời nói dụ dỗ người khác thế này, một chữ hắn cũng không tin.

“Đại nhân, thuộc hạ thực sự không biết dị thuật là thứ gì, cũng căn bản chưa từng tu luyện qua thứ gì như vậy, thuộc hạ thực sự không hiểu.”

“Có điều, nếu như đại nhân thực sự muốn thuộc hạ giúp đỡ, thuộc hạ cũng không phải không thể thừa nhận, chỉ có điều bắt hung phạm sẽ hơi khó.”

Hứa Thanh Tiêu lộ ra một nụ cười xiểm nịnh, tiếp tục giả vờ hồ đồ.

“Ầy.”

Sau đó đối phương lắc đầu, trên khuôn mặt trắng bệch không sức sống lộ ra chút thất vọng.

Hắn ta không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

Một lúc sau, phòng giam bên cạnh lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết ấy, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến Hứa Thanh Tiêu thay đổi sắc mặt.

Bởi vì tiếng kêu ấy là của Triệu đại phu.

Gần như trong giây phút, trong lòng Hứa Thanh Tiêu nổi lên một cơn giận dữ.

Tên này đúng là có phần ác độc, cũng đúng thật thông minh.

Điểm mấu chốt duy nhất của toàn bộ sự việc này chính là Triệu đại phu, chỉ cần từ từ gặng hỏi sẽ có thể biết được ba giải pháp Triệu đại phu đã nói với hắn vào ngày hôm đó.

Có lẽ lần trước Trần bộ khoái được triệu tới đã kể hết chuyện này ra.

Thế nên họ Trình này mới bắt Triệu đại phu đầu tiên.

Có điều hắn ta không ra tay ngay, mà đợi đến lúc bản thân có chết cũng không chịu thừa nhận mới bắt đầu xuống tay, tạo cho hắn một loại áp lực.

Khiến người ta cảm thấy hoang mang lo sợ.

Thủ đoạn thẩm vấn này đúng là cao thật nhưng cũng rất đê tiện.

Tất cả mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ để tham khảo, tên họ Trình này lại trực tiếp dùng tư hình, không làm theo luật gì hết, đúng là một tên xảo quyệt mà.

Lúc này, lòng Hứa Thanh Tiêu ngập tràn áy náy, nhưng hắn cũng rõ ràng một điểm.

Nếu như Triệu đại phu nói ra sự thật thế thì hắn chỉ sợ chết đến đít rồi.

Mà Triệu đại phu cũng đi tong luôn.

Theo pháp luật Đại Tuỳ, biết chuyện mà không báo, xem như đồng phạm.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong khoảng mười phút, Hứa Thanh Tiêu không biết đối phương đã sử dụng hình cụ gì, nhưng bất kể là loại hình cụ gì đều rất tàn nhẫn, trong lòng hắn ngập tràn áy náy nhưng càng lo lắng Triệu đại phu vì bị dùng hình mà không giữ được lời.

“Triệu đại phu.”

“Bổn quan chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.”

“Chuyện liên quan đến dị thuật, ảnh hưởng quá lớn, bổn quan cũng hết cách, chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi nhưng ngươi yên tâm.”

“Chỉ cần ngươi nói ra tất cả mọi chuyện, bổn quan lấy tính mạng ra thề, sẽ tha cho ngươi tội biết chuyện mà không báo.”

“Ngươi là một đại phu, người hành nghề y tấm lòng như cha mẹ, bổn quan có thể hiểu cho ngươi, tuyệt đối sẽ không làm hại đến ngươi, thậm chí còn bẩm báo với cấp trên, ban thưởng cho ngươi.”

“Có điều nếu ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bổn quan có thể đảm bảo với ngươi, ngươi mãi mãi không thể ra khỏi đại lao này.”

Giọng nói của Trình đại nhân vang lên.

Hắn ta không hề nghiêm hình thẩm vấn, ngược lại hắn ta tấn công vào nội tâm của người khác, còn không tiếc đem mạng mình ra thề.

Giây phút này, Hứa Thanh Tiêu thực sự có chút sợ hãi.

Bởi vì đổi lại hắn là Triệu đại phu, có lẽ hắn đã khai hết ra rồi.

Nói cho cùng hắn cùng Triệu đại phu không thân không thiết gì, không cần thiết phải đem mạng mình ra giúp đỡ hắn làm gì.

Hứa Thanh Tiêu trầm xuống, hắn không nói không rằng, cố gắng hết sức để giữ cho tâm trạng của mình bình ổn trở lại.

“Đại nhân…ta thực sự không biết gì cả.”

“Xin đại nhân minh giám, tha cho mạng nhỏ của thảo dân.”

Giọng nói yếu ớt vô lực của Triệu đại phu vọng lên, mang theo tiếng khóc lóc cầu xin.

“Ngu muội vô tri.”

Giọng nói lạnh như băng thốt lên.

Ngay sau đó lại là một trận kêu la thảm thiết nữa vang lên chói tai.

Tiếng kêu tê tâm liệt phê, kèm theo đó là tiếng ma sát của xích sắt từ phòng giam bên cạnh vọng sang.

Mỗi một âm thanh đều khắc sau trong đầu của Hứa Thanh Tiêu.

“Đại nhân! Tiểu nhân thực sự không biết gì hết!”

“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho thảo dân.”

Âm thanh cầu xin như xé tai.

Nội tâm Hứa Thanh Tiêu như bị dày xéo tan nát.

Hắn thực sự muốn sống.

Nhưng nếu phải hy sinh mạng sống của người khác để đổi về tính mạng của bản thân, hắn thực sự không làm được.