Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Hỏa Vượng cố gắng chỉ nói những chuyện vui, không nhắc đến những chuyện xấu.

“Đừng che giấu nữa, bác sĩ đã nói cho ta biết hết rồi. Ngươi nói đi, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Ai là người đã ra tay trước?”

Lúc nói chuyện với mẹ mình, Lý Hỏa Vượng đã tận dụng hết khả năng ăn nói để giảm nhẹ tính chất của chuyện này xuống hết mức có thể, nhưng dường như cũng không giảm nhẹ xuống được bao nhiêu.

“Trong chuyện này chúng ta là người có lý, bồi thường tiền cái gì chứ! Chính họ làm sai, dù có bệnh thì đó cũng là trách nhiệm chăm sóc của bệnh viện! Từ trước đến nay gia đình chúng ta không bắt nạt ai, nhưng cũng tuyệt đối không để người khác bắt nạt chúng ta! Dù có kiện thì ra đứng trước tòa án, chúng ta vẫn là người có lý!”

Tôn Hiểu Cầm kích động vỗ bàn rầm rầm.

Liếc nhìn bác sĩ điều trị đứng ở một bên chỉ biết lúng túng sờ mũi, Lý Hỏa Vượng tiếp tục an ủi:

“Mẹ, mẹ, ngươi đừng kích động, đừng kích động, mẹ vất vả lắm mới tới đây được một chuyến thăm ta, vậy hãy trò chuyện với ta đi.”

Tôn Hiểu Cầm cố nén lửa giận trong lòng, khom lưng lấy trái cây trong túi ra.

“Ngươi cũng đừng lo về chuyện này, đã có mẹ ở đây, mẹ sẽ xử lý. Nào, đây là nho sữa mà ngươi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút. Ngươi nhìn ngươi xem gầy thành dạng gì rồi, đồ ăn trong bệnh viện khó ăn lắm sao?”

“Không có, không có, đồ ăn trong bệnh viện rất ngon.”

Lý Hỏa Vượng ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình, bắt đầu ăn.

Bên tai hắn vang vọng tiếng mắng yêu của mẹ, trong cổ họng nuốt xuống nước nho ngọt lịm, khiến trái tim Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại.

Hắn thích cảm giác này, từ sau khi vào bệnh viện, rất lâu rồi hắn không được hưởng thụ cảm giác ấm áp do người thân mang lại như thế này.

Lý Hỏa Vượng nhìn mẹ mình, hắn há miệng định nói ra tất cả những chuyện xảy ra trên người mình cho mẹ biết, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống bụng.

Không được, bà và Dương Na không giống nhau. Nếu hắn nói ra, bà sẽ chỉ nghĩ rằng bệnh tình của hắn đã nặng thêm, không thể để bà lo lắng thêm nữa, chờ mọi chuyện ổn định rồi hắn mới nói cho bà biết cũng không muộn.

Trong lúc hai mẹ con trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động của bác sĩ điều trị đứng ở một bên vang lên:

“Cô Tôn à, người nhà của bệnh nhân Lưu cũng đến, ngài xem…”

“Con trai, ngươi yên tâm ở đây dưỡng bệnh, cố gắng ăn nhiều một chút, ăn hết rồi ta lại mua cho ngươi.”

Tôn Hiểu Cầm hiền từ nói với Lý Hỏa Vượng xong thì ưỡn ngực, xoay người đi về phía cửa như một con gà trống chuẩn bị quyết đấu một trận lớn.

Không biết vì sao khi nhìn bóng lưng bà rời đi, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.

Tuy rằng mẹ của hắn là người mạnh mẽ quyết đoán, nhưng chỉ cần ở bên cạnh bà, Lý Hỏa Vượng luôn có được cảm giác yên bình. Bà như một chiếc ô lớn che mưa chắn gió trên đỉnh đầu của hắn, vào lúc này, tất cả phiền phức và lo âu trước đó đều biến mất sạch.

“Ha ha, chắc chắn lát nữa ngoài sảnh bệnh viện sẽ rất náo nhiệt đấy.”

Lý Hỏa Vượng nhón lấy một quả nho xanh mướt bỏ vào miệng cắn một cái, chất lỏng ngọt thơm mùi sữa tứa ra trong miệng hắn.

Vừa mới nghĩ như vậy, thân thể Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên lắc một cái, khung cảnh bốn phía lại bắt đầu biến đổi lần nữa.

“Ôi trời, mẹ qua đây làm ta quên tính toán xem nên lừa gạt lão đầu hói kia như thế nào rồi, lần này phải làm sao đây?”

Khi khung cảnh bốn phía ổn định lại một lần nữa, Lý Hỏa Vượng thấy mình đang đứng trong phòng dược liệu. Vẻ mặt Đan Dương Tử không tốt chút nào, hắn đang đứng cách mình không xa. Những dược nhân khác đều cúi thấp đầu đứng thành vòng tròn.

Tay phải dơ bẩn của Đan Dương Tử khẽ lật, trong lòng bàn tay hắn lập tức xuất hiện một thứ đồ vật màu đen đặc dính nhầy nhụa, mỗi lần thứ đó vặn vẹo đều phát ra âm thanh như tiếng cóc liếm tròng mắt.

“Hả? Không phải hắn nói muốn lấy Bạch Linh Miểu để luyện đan sao? Chẳng lẽ thay đổi thứ khác rồi?”

Lý Hỏa Vượng chỉ do dự một giây ngắn ngủi, sau đó mở miệng hỏi:

“Sư phụ, đây là cái gì vậy?”

“Hừ, thứ tốt. Thái Tuế, Hắc Thái Tuế đấy.”

“Nấm linh chi Hắc Thái Tuế.”

Giọng nói lạnh như băng của Đan Dương Tử vang lên trong phòng dược liệu không lớn lắm.

Lý Hỏa Vượng hơi ngửa đầu, lần thứ hai liếc nhìn thứ ghê tởm trong tay hắn.

Khi hắn cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện dường như thứ này hơi giống thứ bên trong hắc đỉnh. Không, thứ trong tay hắn chính là đồ vật ăn thịt người bên trong hắc đỉnh kia.

“Thứ này gọi là Hắc Thái Tuế sao? Chẳng lẽ hắn định dùng thứ này để luyện đan dược? Khẩu vị nặng thật đấy!”

Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ như vậy.

Cổ tay Đan Dương Tử khẽ rung một cái, Hắc Thái Tuế nhúc nhích bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi đáp trên bàn chân của Lý Hỏa Vượng.