Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lâm Tiểu Tiếu chính là người chế tạo ác mộng cho Khánh Trần.

Thế giới này cho tới bây giờ cũng không chỉ có văn minh cơ giới, nó kéo dài đến nay, vẫn đều có nền văn minh càng thêm thần bí khác tồn tại.

Mà buổi tối hôm nay, Lâm Tiểu Tiếu chế tạo cơn ác mộng này, hoàn toàn là nghe theo mệnh lệnh của ông chủ Lý Thúc Đồng, muốn thử Khánh Trần một chút rốt cuộc là dạng người gì.

Làm ra cơn ác mộng tên là "Song Quỷ Khốn Cảnh" này, Lâm Tiểu Tiếu muốn thử một chút sự gan dạ sáng suốt cùng với khả năng chịu áp lực của Khánh Trần, kết quả hắn không nghĩ tới, phản ứng của Khánh Trần tựa như đã không thể dùng gan dạ sáng suốt và khả năng chịu áp lực để đánh giá.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, người thiếu niên này khi nguy cơ phủ xuống, nhất định sẽ dùng thái độ hung ác độc địa mà lại tỉnh táo nhất để đối mặt.

Khánh Trần giờ phút này không có chút run rẩy, cũng không có vẻ huyết dũng khi phản kháng của người thường, trên người ngưng tụ chỉ có hai chữ, tỉnh táo.

Thế nhưng Lâm Tiểu Tiếu nghĩ mãi không rõ, hắn rõ ràng ngăn cản đối phương cầm lấy dao găm, vì sao đối phương đột nhiên thoát khỏi ràng buộc của ác mộng.

Phải biết rằng, ở đây chính là sân nhà của Lâm Tiểu Tiếu hắn.

Lúc này, Khánh Trần đã biết bản thân không cần đi lên lầu giết người, hắn nhìn phòng khách trống trải nói: "Lâm Tiểu Tiếu?"

Ác mộng chưa tan, Lâm Tiểu Tiếu mặc trang phục cảnh sát từ trên lầu cười tủm tỉm đi xuống: "Kỳ quái, cậu ở trong ác mộng vậy mà còn có thể giữ tỉnh táo như vậy, ánh mắt của ông chủ không sai, cậu quả thật có rất nhiều chỗ hơn người."

"Vì sao? Tôi hình như cũng không mạo phạm đến anh, " Khánh Trần không hiểu được.

"Bởi vì ông chủ coi trọng cậu, cho nên tôi phải biết cậu rốt cuộc là dạng người gì, bất quá hiện tại xem ra, ác mộng có thể không có tác dụng gì đối với cậu, " Lâm Tiểu Tiếu ngồi ở bậc thang cuối cùng giải thích.

"Đây là năng lực đặc thù của anh?" Khánh Trần hỏi.

"Đúng vậy, " Lâm Tiểu Tiếu nhún vai: "Giống như cậu có năng lực đã gặp qua là không quên được, tôi cũng có năng lực của tôi, cái này ngược lại không có gì để giấu diếm."

Khánh Trần trong lúc nhất thời cảm thấy, thế giới này càng ngày càng trở nên thần bí trong đầu của hắn.

Thế giới có cơ giới học cùng với thần bí học cùng tồn tại cũng không khiến hắn cảm nhận được sợ hãi, trái lại khiến hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

Mà khi xảy ra tất cả cái này, khả năng chính là nguyên nhân đám người Lý Thúc Đồng có được địa vị cao cả trong nhà tù.

Khánh Trần muốn thăm dò tất cả cái này, càng muốn sở hữu nó.

Lâm Tiểu Tiếu thấy Khánh Trần suy tư không nói, liền chủ động hỏi: "Cậu là người của tập đoàn Khánh thị sao?"

Khánh Trần không có trả lời câu hỏi này, mà là đặt câu hỏi ngược lại: "Là bởi vì suy đoán đối với thân phận của tôi, mới cho tôi đãi ngộ đặc biệt? Vì sao cảnh ngục cơ giới mặc kệ các người?"

"Đương nhiên là bởi vì ông chủ rất đặc biệt, cảnh ngục cơ giới mới mặc kệ chúng tôi, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Cậu không cần nói sang chuyện khác, nói về thân phận của cậu đi, buổi tối tôi tìm được video giám sát cậu nói chuyện với Lộ Nghiễm Nghĩa, hắn là người do Khánh thị an bài vào, vừa gặp mặt liền vội vã liên hệ với cậu, cho nên tôi rất xác định cậu chính là người của tập đoàn Khánh thị."

Tập đoàn Khánh thị, Khánh Trần nhớ kỹ bốn chữ này.

Hắn lúc này trái lại thả lỏng xuống.

Đối phương có mánh khoé thông thiên trong nhà tù, bản thân so sánh với bọn họ giống như là một đứa nhỏ vừa học bước đi.

Đã như vậy, cũng không cần quá khẩn trương.

Bởi vì, đối phương sau khi thăm dò tình huống của mình còn đồng ý tiếp tục tiếp xúc, vậy đã nói lên đối phương cũng có nhu cầu.

Khánh Trần ngồi ở trên sô pha, ngưng giọng hỏi: "Các người đã chắc chắn tôi là người của tập đoàn Khánh thị, vì sao còn muốn vươn cành ô-liu?"

"Tổ chức chúng tôi không nói xuất thân, chỉ cần cùng chung chí hướng, ai cũng có thể gia nhập, " Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên, phải đúng quy cách mới được."

Khánh Trần run lên một chút, đối phương làm tất cả cái này, thật ra là đang sát hạch mình có đúng quy cách gia nhập hay không?

Hắn còn tưởng rằng đối phương là muốn hợp tác với thế lực sau lưng của mình.

"Các người muốn chào mời tôi?" Khánh Trần nghi hoặc nói.

"Tôi cũng chưa nói cậu hiện tại đúng quy cách, nói thật tôi cảm thấy cậu và chúng tôi không phải người cùng một đường, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Nhưng ông chủ nói, trong một tổ chức dạng người gì đều phải có, chim ưng nhìn xa, con cọp trấn núi, con sói thiện chiến, mỗi người có tác dụng của mỗi người."

"Vậy anh ở trong tổ chức là dạng nhân vật gì?" Khánh Trần hỏi.

Lâm Tiểu Tiếu không muốn trả lời, lúc này giả vờ cười thần bí: "Cậu đoán?"

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Con lừa sinh đẻ?"

Lâm Tiểu Tiếu: "? ? ?"

Cái đồ chơi gì?

Còn không bằng con cá vạch nước!

Lúc này Lâm Tiểu Tiếu đột nhiên phát hiện, đối phương khi đối mặt với cơn ác mộng không biết, đối mặt với những điều không biết, vậy mà lại hoàn toàn tỉnh táo, thành thạo.

Thiếu niên này mới 17 tuổi.

Lâm Tiểu Tiếu tò mò nói: "Khánh thị an bài Lộ Nghiễm Nghĩa tiến vào làm ra trận hình lớn như vậy, sau đó lại an bài cậu tiến vào, các người rốt cuộc muốn làm cái gì? Hoặc là nói, muốn tìm cái gì?"

Khánh Trần trong lòng đang suy nghĩ, nếu như tôi nói rằng tôi cũng không biết bản thân mình tiến vào làm gì, anh khẳng định là không tin

Việc này anh phải hỏi Lộ Nghiễm Nghĩa chứ

Nói thật, Khánh Trần lúc này cũng âm thầm suy nghĩ, mình có nên đi tìm Lộ Nghiễm Nghĩa để biết rõ tiền căn hậu quả hay không?

Chỉ bất quá nghĩ đến hình dáng chó liếm của Lộ Nghiễm Nghĩa, hắn lại có chút đau đầu.

"Không muốn nói cũng không quan hệ, sớm muộn tôi cũng sẽ làm rõ ràng, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai cậu còn phải đánh cờ với ông chủ nữa."

Vừa dứt lời, con mắt của Khánh Trần liền tối sầm rời khỏi ác mộng, hắn chậm rãi bò dậy khỏi sàn trong phòng giam, nằm trên giường lạnh giá không biết nghĩ cái gì.

Hắn nhìn cửa hợp kim rất dày, ngoài cửa là thế giới lạnh giá lại thần bí.

Trở về đếm ngược 20:59:21.

Trở về đếm ngược 20:59:20.

Sáng sớm, Lý Thúc Đồng ngồi ở bên cạnh bàn ăn như bình thường, lẳng lặng nhìn một thế cờ tàn cục.

Lúc này còn chưa tới thời gian tù nhân đi ra phòng giam, toàn bộ nhà tù đều im lặng.

Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên cái ghế nói: "Ông chủ, đêm qua tôi dùng Song Quỷ Khốn Cảnh thử hắn, ngài đoán thế nào, hắn trực tiếp cầm dao muốn giết người, loại sát tính này cũng quá nặng rồi."

Diệp Vãn nhíu mày: "Nói với cậu một vừa hai phải thội, người thường tiến vào Song Quỷ Khốn Cảnh rất dễ dàng sụp đổ tinh thần."

"Yên tâm, " Lâm Tiểu Tiếu tức giận nói: "Tôi căn bản là không tiếp tục tiến hành được, hơn nữa anh không biết, tên nhóc kia vậy mà có thể thoát khỏi sự khống chế của tôi ở trong ác mộng."

"Ồ?" Lý Thúc Đồng ngẩng đầu lên: "Tôi xác nhận hắn chỉ là một người thường mà thôi, một người bình thường có thể thoát khỏi sự khống chế của cậu ở trong ác mộng, cái này cũng có chút đặc biệt."

Cái này, ngay cả con mèo lớn nhắm mắt dưỡng thần trên bàn đều kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Tiếu.

Diệp Vãn hỏi: "Hắn làm như thế nào?"

"Không rõ ràng lắm, " Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu.

"Có thể là ý chí của bản thân đủ mạnh mẽ, " Lý Thúc Đồng không miệt mài theo đuổi việc này, có thể phá vỡ ràng buộc của ác mộng, cũng không chỉ một mình Khánh Trần.

Lâm Tiểu Tiếu ngồi chồm hổm nói: "Ông chủ, tôi vẫn là khuyên ông thận trọng suy nghĩ một chút đi, tên nhóc Khánh Trần này có sát tính rất nặng, không phải người cùng một đường với chúng ta."

Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nở nụ cười: "Chúng ta vì phần sự nghiệp này mà chết nhiều đồng liêu như vậy, ngay cả ba người chúng ta đều bị mắc kẹt trong nhà tù này. Cho nên cậu phải hiểu được, Tiểu Tiếu, chúng ta không thể dùng sự nhẹ nhàng đi xử lý hắc ám, cần dùng lửa."

Nói xong, vẻ mặt của Lý Thúc Đồng có chút buồn bã: "Diệp Vãn, đem kèn ác-mô-ni-ca cho tôi."

Sắp đến giờ ăn cơm, trong nhà tù dần dần ồn ào lên, âm thanh tranh cãi ầm ĩ của lũ dã thú sắt thép bên trong cửa hợp kim, như nước sôi dần dần sôi trào trong chảo nóng.

Thế nhưng ở quảng trường của nhà tù bỗng nhiên vang lên tiếng kèn ác-mô-ni-ca du dương, thấm vào ruột gan.

Âm thanh đập cửa phòng giam của các tù nhân dần dần ngừng lại, tất cả mọi người lẳng lặng nghe, giống như có người dùng dòng suối ngọt tưới vào cánh đồng hoang vu khô cạn.