Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Rượu thì không uống nữa, hôm khác lại uống đi. Hôm nay phải nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai còn phải bàn bạc với huyện lệnh đại nhân chuyện chiêu mộ bộ khoái mới đây.” Huyện úy một tay che chén rượu, khoát tay áo nói.

Nghỉ ngơi sớm một chút?

Sợ là nhớ thương hạt giống tiểu mỹ nhân trong phòng ngủ đi.

Triệu lão tứ sớm đã nắm rõ tính tình huyện úy, cũng không nói toạc ra.

“Huyện úy đại nhân chăm chỉ như thế, quả thật chính là chuyện may mắn của lê dân huyện Tam Hà ta.”

Triệu lão tứ đứng lên nói: “Vậy huyện úy đại nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe ở nơi này của ta, có cái gì cần phân phó một tiếng là được, ta cáo từ trước.”

“Ừm.”

Triệu lão tứ rất nhanh đã cáo từ rời khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

Huyện úy đợi Triệu lão tứ đi rồi, lúc này mới quen thuộc cất bước đi về phía phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, ở dưới ánh nến chiếu rọi, chỉ thấy một tiểu cô nương mặt đầy nước mắt đang bị trói chặt, miệng nhét mảnh vải, phát ra tiếng ô ô.

Huyện úy đánh giá cao thấp một phen tiểu cô nương này, xem nàng tuổi tác không lớn, lại như vầng trăng non mắt ngọc mày ngài, dung mạo thanh tú, bộ dáng yếu ớt đáng yêu kia, càng làm người ta thương.

“Quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.”

Huyện úy không còn ra vẻ đạo mạo như mới vừa rồi trên bàn rượu, giờ phút này một đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Vân Nhi, trong lòng cũng là một mảng nóng rực.

Hắn cười mỉm đi tới trước mặt Trương Vân Nhi, lấy xuống miếng vải trong miệng.

“Đừng sợ, đừng sợ.”

Trương Vân Nhi thấy huyện úy bộ dáng hiền lành, cũng lập tức mở miệng cầu xin tha thứ.

“Lão gia, xin ngài tha cho ta đi.”

“Ca ta còn ở nhà chờ ta trở về.”

“...”

Trương Vân Nhi đau khổ cầu xin, thanh âm mang theo tiếng nức nở.

Huyện úy nhìn Trương Vân Nhi yếu ớt đáng yêu, trong lòng ngược lại có một loại vui vẻ.

Hắn thích loại cảm giác đùa bỡn con mồi trong lòng bàn tay.

Hắn cũng không vội, hắn xoay người ngồi xuống ở trước bàn bát tiên.

Hắn ung dung rót cho bản thân một chén trà, nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Thả ngươi cũng không phải là không thể được.”

“Ngươi phải nghe trước đã.”

“Bằng không, muốn trở về, cũng không dễ dàng.”

“Vâng, ta nghe lời, ta nghe lời.”

Đầu Trương Vân Nhi cũng như gà con mổ thóc, liên tục gật đầu.

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Huyện úy cười mỉm hỏi.

“Mười tuổi.”

Huyện úy nghe được Trương Vân Nhi mười tuổi, trong lòng cũng càng thêm vui vẻ, hắn thích chính là tiểu cô nương trong veo như nước như thế này.

“Người ở nơi nào?”

“Thành nam ngõ Cây Liễu.”

“Trong nhà còn có ai không?” Huyện úy cười thân thiết.

“Trong nhà còn có một đại ca.” Trương Vân Nhi nhìn huyện úy, khẩn cầu: “Lão gia, ngài là người tốt, ngài bảo bọn họ thả ta đi.”

“Ta bây giờ cũng chưa về nhà, đại ca của ta bây giờ khẳng định sốt ruột rồi.”

“Không vội, không vội.”

Huyện úy cười tủm tỉm nhìn Trương Vân Nhi nức nở, càng nhìn càng thích.

Ở trong lòng Trương Vân Nhi nhỏ tuổi, cảm thấy người trung niên khuôn mặt hiền lành này hẳn là người tốt, hiền lành hơn nhiều so với các hán tử hung thần ác sát kia đánh mình.

Vì thế, nàng cũng gửi gắm kỳ vọng trốn khỏi nơi này ở trên người huyện úy.

“Trở về, trở về làm gì?” Huyện úy cười tủm tỉm với Trương Vân Nhi, nói: “Chỉ cần theo lão gia ta, về sau ăn ngon mặc đẹp, không bạc đãi ngươi.”

“Đến, để lão gia nhìn kỹ một cái.”

Huyện úy cũng không đè nén nổi lửa nóng trong lòng nữa, đi về phía Trương Vân Nhi, đưa tay sờ về phía cằm của nàng.

Trương Vân Nhi cũng bị dọa hướng về phía sau trốn tránh, thân thể bị trói chặt nàng cũng không đứng thẳng được, ‘Bịch’ một tiếng ngã trên mặt đất.

“Tiểu nha đầu còn rất bướng ——”

Huyện úy nhìn thân thể nhỏ nhắn kia của Trương Vân Nhi giãy dụa trên mặt đất, cũng nhịn không được trực tiếp nuốt nước bọt.

Hắn có chút sốt ruột không chờ được đứng dậy đi về phía Trương Vân Nhi, đưa tay kéo nàng vào trong lòng mình.

“A!”

Trương Vân Nhi đột nhiên bị huyện úy kéo vào trong lòng, cũng hét lên một tiếng chói tai, hoảng sợ bắt đầu hô to giãy giụa.

“Ha ha ha, lão Triệu nói không sai, quả nhiên một nha đầu rất hoang dã!”

Huyện úy lộ ra nụ cười dữ tợn trói buộc Trương Vân Nhi, nói: “Ta thích!”

Trương Vân Nhi giãy dụa bổ nhào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng như hoa lê dưới mưa, điều này càng thêm gợi lên thú tính trong xương cốt huyện úy.

Đối mặt Trương Vân Nhi giãy dụa, hắn trực tiếp nâng tay vung hai cái tát, đánh cho Trương Vân Nhi nổ đom đóm mắt, nhất thời mất đi năng lực phản kháng.

Huyện úy mang Trương Vân Nhi ngây người bạo lực kéo về phía giường.

Trương Vân Nhi cũng là bị hai cái tát đánh cho ngây dại, thẳng đến lúc huyện úy bổ nhào lên, nàng lúc này mới hoảng sợ la to.

“Ngươi kêu đi, ngươi kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi!”

Huyện úy kéo dây thừng trói chặt trên người Trương Vân Nhi một cái, vừa cười dữ tợn nói: “Ngươi nếu hầu hạ lão gia ta thoải mái, không chừng còn có thể thả ngươi.”

“Ầm!”

Ngay lúc này, cửa phòng khách bị bạo lực đá văng.

Trương Vân Xuyên nghe được tiếng la khóc của muội muội mình bên trong, cũng xông vào.

Di Hồng viện nuôi không ít đả thủ.

Hắn vì tránh xung đột với những người này, cố ý từ tường sau lẻn vào.

Hắn liên tục tìm mấy nơi đều chưa thấy muội muội mình, bây giờ nghe được tiếng kêu khóc của muội muội, cũng bất chấp điều khác, trực tiếp xông vào phòng.

Hắn sau khi lao vào phòng ngủ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân trung niên quần áo không chỉnh tề đang đè muội muội mình Trương Vân Nhi ở trên giường.