Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đả thủ đó bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp bị húc văng ra ngoài.

Trương Vân Xuyên cùng lúc giãy thoát, trực tiếp xoay người, vung một nắm đấm lên tròng mắt tên đả thủ kia bên phải.

Tất cả cái này xảy ra ở trong tích tắc.

Đả thủ bên phải chỉ cảm giác được một đợt đầu váng mắt hoa, thân thể lập tức ầm ầm ngã ngửa về phía sau.

Trương Vân Xuyên mới vừa rồi luôn tỏ ra yếu thế, đang tìm cơ hội ra tay.

Không ra tay thì thôi, ra tay chính là thế sấm sét.

Huyện úy cũng không ngờ Trương Vân Xuyên thế mà đột nhiên vùng lên.

Đối mặt Trương Vân Xuyên mắt đỏ rực, hắn thét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Hắn thân là huyện úy huyện Tam Hà, lại xuất thân Giang Châu Lưu gia, phản ứng này cũng cực nhanh.

Trương Vân Xuyên tung một cước ở trên lưng huyện úy, huyện úy trực tiếp bị đá bổ nhào bay về phía trước, nặng nề ngã lăn quay xuống đất.

“A, đau quá!”

Huyện úy chỉ cảm giác xương cốt toàn thân mình như rã rời, đau tới mức lớn tiếng kêu rên lên.

Trương Vân Xuyên ép sát lên, trực tiếp cưỡi ở trên người huyện úy.

Hắn túm lấy tóc tóc huyện úy, nắm tay trực tiếp vung về phía mặt gã.

Mũi huyện úy ‘Rắc’ một tiếng, trực tiếp bị một quyền đánh gãy.

“A!”

Mũi gãy, huyện úy phát ra tiếng rú thảm thê lương.

Đại Hùng nhìn thấy Trương Vân Xuyên ra tay, cũng nổi giận gầm lên một tiếng, vung viên gạch xông vào trong sân.

Một đả thủ vung trường côn hướng tới trên người Đại Hùng.

Trường côn rơi trên thân Đại Hùng, trường côn theo tiếng vang lên mà gãy.

Đả thủ kia cũng ngẩn ra.

“Ầm!”

Viên gạch nện ở trên đầu đả thủ.

Biểu cảm trên mặt đả thủ đọng lại, ngã thẳng tắp xuống đất.

Lại một đả thủ lao về phía Đại Hùng.

Đại Hùng túm nổi lên cánh tay hắn, dùng sức vặn, cánh tay đả thủ kia đã bị vặn thành hình dạng cái quẩy ngay lập tức.

Đại Hùng tuy ngày thường luôn bị người ta âm thầm cười trêu là thùng cơm.

Nhưng hắn mỗi bữa mấy bát cơm, cũng khiến hắn có được thể phách mạnh mẽ người thường khó có thể có được.

Hắn bây giờ giống như một chiếc xe tăng hình người, lực lượng khủng bố kia khiến các đả thủ hầu như không có sức chống trả.

Tên đả thủ khống chế Trương Vân Nhi kia đối mặt biến cố đột ngột, cũng là vẻ mặt đầy sự bối rối.

Hắn nhìn thấy huyện úy bị Trương Vân Xuyên ấn xuống đất hung hăng đánh, đôi chân có chút phát run.

“Dừng tay, mau dừng tay!”

“Muội muội ngươi ở trên tay ta...”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, viên gạch của Đại Hùng đã vỗ thật mạnh lên trên đầu hắn.

Đầu của đả thủ trào máu tươi, bị Đại Hùng túm lấy ném ra ngoài.

Các đả thủ ngày thường dựa vào bối cảnh Di Hồng lâu diễu võ dương oai, nhưng gặp phải Đại Hùng kẻ xuống tay không biết nặng nhẹ như vậy, trong lòng cũng sợ hãi.

Đại Hùng chấn nhiếp được đám đả thủ, bảo vệ Trương Vân Nhi.

Trương Vân Xuyên túm tóc huyện úy, đã đánh cho huyện úy mặt đầy máu.

“Hảo hán gia hảo hán gia...”

“Ta có mắt không biết Thái Sơn đắc tội hảo hán gia, còn xin hảo hán gia giơ cao đánh khẽ...”

“A, đau, đau!”

Huyện úy cũng không còn sự kiêu ngạo ương ngạnh mới vừa rồi.

Hắn giờ phút này đã bị đánh cho không còn tính tình, chỉ còn sót lại cầu xin tha thứ.

“Ta cũng đã nói, thả muội muội ta, ta tùy ý ngươi xử trí!”

“Ngươi vì sao cứ phải dồn chúng ta vào chỗ chết hả?”

Trương Vân Xuyên tròng mắt đỏ rực trừng lên nhìn huyện úy, lớn tiếng quát hỏi.

“Sai rồi, ta sai rồi...”

“Hảo hảo hán gia, các ngươi đi đi, các ngươi bây giờ có thể đi rồi.”

Đối mặt Trương Vân Xuyên phát điên, huyện úy toàn thân đau đớn, cảm giác mình giống như sắp chết.

Hắn không muốn chết.

Hắn là người Giang Châu Lưu gia.

Hắn là huyện úy huyện Tam Hà.

Hắn còn có hơn mười thê thiếp, hắn còn có vô số tài phú, hắn không muốn cứ như vậy chết đi.

“Ngươi là huyện úy cao cao tại thượng, ngươi an ổn làm huyện úy của ngươi không được sao? !” Trương Vân Xuyên tức giận mắng.

“Vì sao cứ phải chà đạp muội muội ta?”

“A!”

“Chúng ta chỉ là muốn sống yên ổn, nhưng các ngươi cứ không muốn chúng ta sống!”

“Ngươi nếu không cho chúng ta sống, ngươi cũng đừng sống nữa!”

Trương Vân Xuyên phẫn nộ nhặt lên thanh đoản đao kia đả thủ đánh rơi, trực tiếp đâm vào cổ huyện úy.

Hắn liên tục đâm hơn mười đao, lúc này mới bỏ qua.

“Phì phò...”

Khuôn mặt huyện úy bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, trong con ngươi của hắn tràn đầy hoảng sợ, hắn muốn nói, nhưng trong miệng trào ra đều là máu tươi.

Hắn không muốn chết.

Trương Vân Xuyên thả huyện úy ra, huyện úy xụi lơ xuống đất, máu tươi trong cổ ồ ồ trào ra bên ngoài.

“Giết người rồi!”

“Giết người rồi!”

Các đả thủ trong sân nhìn thấy huyện úy thế mà bị Trương Vân Xuyên một đao giết chết.

Bọn hắn cũng hoảng sợ vạn phần, gào thét chói tai chạy ra khỏi sân.

Bọn hắn ngày thường dựa vào bối cảnh Di Hồng lâu kiêu ngạo ương ngạnh không giả.

Nhưng bọn hắn hôm nay gặp được lại là người không cần mạng, bọn hắn sợ rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ai đang kêu bừa bãi?”

“...”

Trong Di Hồng lâu, có quan to hiển quý sau khi nghe được động tĩnh, cũng từ cửa sổ nhã gian thò đầu ra nhìn xung quanh.

Bọn họ nghe được bên ngoài có người la lên giết người, cũng tò mò không thôi.

“Chạy mau đi, giết người rồi!”

Vài tên đả thủ vừa lăn vừa bò từ nơi xa chạy tới, giống như phía sau có mãnh thú nguy hiểm gì đang truy kích bọn họ.

Trên mặt bọn họ mang theo nét hoảng sợ khó có thể ức chế.