Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phía đông thành Vĩnh An, bên trên một tửu lâu, một vài công tử mặc áo gấm hoa lệ nâng ly chạm chén, vui vẻ trò chuyện.

“Hôm nay Vĩnh An doanh chiêu binh, nghe nói đã tuyển được ít nhất một nghìn người tài Thể Phách thất trọng trở lên! Thế lực của Lý phủ tăng lên nhiều, các nhà chúng ta, e rằng không ổn.”

Có thiếu niên nhấc chén rượu lên, một hơi uống cạn, biểu cảm cảm thán, có chút lời đau khổ không nói nên lời.

Một câu nói ra, khắp nơi im ắng, tiếng nói cười reo hò ngừng lại, biến mất không còn dấu vết, tâm trạng mọi người bỗng trở nên nặng nề, như một ngọn núi lớn, đột nhiên đè xuống, khiến người ta khó thở.

“Hừ! Dù thực lực tăng mạnh thì sao? Các nhà chúng ta đoàn kết lại, cũng không phải dễ đối phó!”

Một công tử cẩm y lộ vẻ tức giận, dằn mạnh ly rượu trong tay xuống, rồi nói lớn.

“Điền Quang! Ăn nói cẩn thận!”

Vị trí cao nhất, sắc mặt một thanh niên hơi lớn tuổi đột nhiên thay đổi, đôi mắt lóe sáng, nhìn thiếu niên vừa lên tiếng, nghiêm khắc quát mắng.

“Cảnh Long đại ca! Ta...”

Thiếu niên không cam lòng nhưng hắn biết vị Cảnh Long đại ca này có uy vọng rất cao, không dám nói thêm điều gì nữa, nhưng vẫn tức giận như trước.

“Bây giờ Lý phủ thế lớn! Lại có cường giả Tông Sư, các nhà chúng ta lấy gì đối địch? Tất cả quay về đi, đợi trưởng bối trong nhà sắp xếp.”

Nghiêm Cảnh Long vẫy tay nhẹ nhàng, không nói thêm câu nào, đứng dậy trước, bước nhanh chân rời đi.

Hắn đã quản lý một phần tiền tài quyền thế của gia tộc, so với những thiếu niên vẫn còn lang thang trong tửu quán thanh lâu đó, cũng nhiều hơn một phần cẩn trọng.

Khi phụ thân Lý Bắc Thần nắm giữ thành Vĩnh An, nếu các nhà bọn họ hợp tác với nhau, thì còn có thể ngang vai ngang vế với Lý phủ. Còn bây giờ, nếu bọn họ có gan động thủ, thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

Cường giả Tông Sư, sao có thể nói đùa được đây?

Lại càng không kể đến hơn một nghìn tên hảo thủ Thể Phách thất trọng trở lên mà hôm nay Vĩnh An doanh vừa tuyển nhận!

Quay về Nghiêm gia, Nghiêm Cảnh Long rõ ràng cảm nhận được có điều gì đó không ổn lắm. Không khí trong nhà quá áp lực, gần như toàn bộ người hầu đều thận trọng, thở cũng không dám thở mạnh.

Đi vào đại sảnh, hắn lập tức ngỡ ngàng. Chỉ thấy khắp nơi ngổn ngang, đâu đâu cũng thấy mảnh sành và vụn gỗ, còn có hai người hầu, đang dọn dẹp cẩn thận không phát ra âm thanh nào.

“Phụ thân, có chuyện gì vậy?”

Hắn cau mày, nhìn phụ thân đang ngồi trên chủ vị vẫn chưa hết tức giận, hắn thấy khó hiểu.

Phụ thân là gia chủ Nghiêm gia, Nghiêm Thành Hổ!

“Lý phủ khinh người quá đáng! Lại muốn các nhà chúng ta, cử một phần ba võ giả Thể Phách thất trọng trở lên đến Vĩnh An doanh cống hiến! Đúng là nực cười!”

Nghiêm Thành Hổ lạnh lùng nói, hắn chưa ngoai cơn tức, Lý phủ cho rằng bọn họ là bùn mà nắm sao?

Nghiêm Cảnh Long im lặng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phụ thân: “Vậy thì phụ thân, ngài có dự định gì?”

“Hừ! Không thể đồng ý, cùng lắm thì rời khỏi thành Vĩnh An, quận Đồng An lớn như vậy, chả lẽ còn không có chỗ dung thân cho Nghiêm gia ta sao?”

Nghiêm Thành Hổ vỗ bàn, bất thình lình đứng dậy, thân hình to lớn mạnh mẽ như một con hổ hung dữ muốn cắn người khác.

“Phụ thân, xin thứ cho hài nhi có ý kiến bất đồng! Hiện giờ vương triều nổi loạn, ta có thể an thân ở nơi nào chứ? Ngược lại không bằng ở lại thành Vĩnh An, có sự bảo vệ của cường giả Tông Sư, tốt hơn so với đi đến các thành khác, đất khách quê người.”

Nghiêm Cảnh Long ánh mắt nghiêm nghị, gắt gao đối diện với Nghiêm Thành Hổ hung dữ mạnh mẽ, không có chút ý định nhường nhịn.

“Hơn nữa, gia nhập Vĩnh An doanh, cũng không hẳn là chuyện xấu, tạm thời không nhắc đến có thể nhận được sự chỉ điểm của Tông Sư, giữ gìn quan hệ tốt đẹp với Lý phủ, đối với Nghiêm gia ta mà nói, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu! Thế lực của Lý phủ bành trướng quá nhanh, đầu quân sớm còn hơn đầu quân muộn!”

Hắn một hơi nói hết suy nghĩ trong lòng, hai mắt chớp cũng không chớp, không hề sợ hãi nhìn về phía Nghiêm Thành Hổ.

Nghiêm Thành Hổ ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Nghiêm Cảnh Long cao gần như bằng hắn, khuôn mặt nghiêm túc, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, con hắn, bất tri bất giác, thề mà đã trưởng thành đến có thể nói ra lời nói như này rồi!

“Tâm Vân, con trai chúng ta rốt cuộc trưởng thành, ngươi ở dưới suối vàng, có thể an tâm rồi.”

Hắn nhẹ nhàng nắm nắm bàn tay đang run nhè nhẹ, tâm tình kích động, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.

“Được! Cảnh Long, chuyện này, vi phụ giao cho ngươi xử lý.”

Hắn hít một hơi thật sâu, lửa giận sớm đã biến mất không còn, vỗ bả vai Nghiêm Cảnh Long, sau đó xoay người rời đi, khuôn mặt uy nghiêm mạnh mẽ lóe lên sự vui mừng.

“Yên tâm đi, phụ thân, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng! Nghiêm gia nhất định sẽ khôi phục vinh quang ngày xưa!”

Nghiêm Cảnh Long nhìn bóng hình từ từ già nua của phụ thân, âm thầm thề với đáy lòng, hắn nhất định phải để Nghiêm gia quật khởi một lần nữa

“Đã thu thập thỏa đáng chưa?”

Năm mươi dặm phía tây thành Vĩnh An, một đoàn binh lính mặc giáp sắt đen nhánh đầy cuồng nhiệt đứng đấy, thân hình thẳng tắp, trước người bọn họ, hơn mười tướng lĩnh lẳng lặng đứng sừng sững, trong ánh mắt tràn ngập hồng quang.