Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 10: Người Bạch phủ tới

La Sĩ Tín được triệu hoán ra sau Phòng Huyền Linh. Vào lúc trông thấy La Sĩ Tín, con mắt Bạch Vũ quả thực sáng lên. Bởi vì trong toàn bộ triều đại Tùy Đường, uy lực của La Sĩ Tín được xếp hàng đầu. Xét cho cùng La Sĩ Tín có thể cùng Lý Nguyên Bá đối chọi. Chí ít là về phương diện sức mạnh, La Sĩ Tín tuyệt đối đứng đầu sử thượngHoa Hạ, nhưng về phương diện chiêu thức võ kỹ lại không quá cao. Chỉ có thể nói là chung chung mà thôi, mà lại có chút cẩu thả, không hiểu biến báo, nói một cách khác là người chỉ toàn cơ bắp.

Có câu nói nhất lực hàng thập hội, chỉ dựa vào thần lực của La Sĩ Tín, coi như về phương diện võ kỹ không có ưu thế, nhưng cũng không có người nào dám nhận đòn tấn công của hắn. Hiện tại tu vi La Sĩ Tín đã là Bán Thiên Cương, khí mạch huyệt vị đã được đả thông, khí huyết như rồng, nhưng chưa ngưng tụ cương khí, cho nên chỉ là bán Thiên Cương. Rèn luyện cương khí là công phu mài nước, bây giờ chính thức đạt tới Thiên Cương cảnh chỉ còn là thời gian.

Sức mạnh thần thánh của La Sĩ Tín cực kì kinh người. Không lâu trước đây Bạch Vũ đã tự hỏi, rốt cục là sức mạnh La Sĩ Tín lớn đến nhường nào. Thế là hắn để La Sĩ Tín thử di chuyển một số các tảng đá trên ngọn núi giả trong hậu viện. Một tảng đá lớn cũng nặng tới mấy ngàn cân. La Sĩ Tín bước tới, ôm thử một chút, miệng nói quá nhẹ. Hai tay hắn dùng sức ném cự thạch lên trời hơn mười mét, sau đó vững vàng bắt được tảng đá rơi xuống.

Thần lực như thế làm Bạch Vũ líu lưỡi không thôi.

Được cái này mất cái kia, trong cuộc sống, La Sĩ Tín có vẻ hơi quá thật thà chất phác. Mỗi ngày ngoại trừ khổ luyện bằng cách tự đánh vào thân thể, sau đó thiền định hấp thu nguyên lực thiên địa. Có lẽ cũng chính loại khổ luyện này cùng tâm chân thành mới có thể khiến cho tu vi hắn tiến nhanh như vậy.

Nhìn người đàn ông to lớn, thật thà chất phác đáng yêu trước mặt, khóe mắt Bạch Vũ cong lên, "Lần sau đi ra ngoài nhớ mang theo dù, phòng khi gặp mưa nhiễm phong hàn thì phải làm sao ." La Sĩ Tín sờ đầu của mình, trả lời , "Ca ca yên tâm, Sĩ Tín rất lợi hại, sẽ không nhiễm phong hàn đâu."

Bạch Vũ không khỏi bị La Sĩ Tín chất phác chọc cười, lắc đầu, "Vừa rồi ngươi nói có người tìm ta?"

La Sĩ Tín đáp, "Vâng, có một đám tự xưng là người Bạch phủ đến tìm ca ca " Nghe La Sĩ Tín nói, Bạch Vũ cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói với La Sĩ Tín, " Vậy ngươi dẫn bọn hắn đi đến phòng khách chính, ta lập tức tới ngay."

Nói xong La Sĩ Tín liền chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Vũ gọi hắn lại, sau đó từ trong phòng lấy ra một chiếc dù lớn hơn nhiều so với bình thường, đưa cho La Sĩ Tín. Đây là một cái dù lớn trước tìm người đặt làm cho La Sĩ Tín. Bằng không với vóc dáng lớn như thế, chiếc dù bình thường thật đúng là không cách nào sử dụng.

La Sĩ Tín nhận lấy chiếc dù lớn Bạch Vũ đưa tới, vui vẻ không thôi, không ngừng nghịch trong tay.

Sau khi Sĩ Tín đi ra cửa, Bạch Vũ không sốt ruột đi tới phòng khách chính gặp đám người Bạch phủ kia, mà thay vào đó không nhanh không chậm thu sách, thu trà và các đồ vật khác trên bàn của mình, sau cùng mới khoác thêm áo choàng đen, mang theo dù đi ra khỏi phòng.

Bên trong phòng khách chính, bảy người Bạch phủ đang đợi Bạch Vũ đến. Một nữ tử mặc y phục xanh không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh, miệng lẩm bẩm: "Mất tích một thời gian, tiểu tử Bạch Vũ này ngược lại càng lúc càng lên mặt."

Bên cạnh là một ông già có chòm râu bạc trắng cười ha ha, "Nguyệt tiểu thư không cần gấp, lúc chúng ta tới không báo cho Vũ công tử, chắc công tử hẳn không phải là cố ý để tiểu thư ngài chờ đợi."

Ngoại trừ hai người này, bên ngoài còn lại năm người đều là thị vệ, trầm mặc đứng ở phía sau.

"Thật có lỗi, để mọi người đợi lâu." Một thanh âm như ngọc từ ngoài phòng truyền đến. Thấy rõ tướng mạo người tới, dù là đám người này ngày thường gặp qua không ít công tử tuấn tài, cũng không khỏi bị khí chất của người đang đến làm chấn kinh.

Một đầu tóc đen ngang eo được buộc sau vai, lông mày sắc sảo, sống mũi cao, con mắt thâm sâu vô cùng, nghi mạo phi phàm, cao lớn uy mãnh. Ban đầu Nguyệt tiểu thư hoạt bát vô cùng cũng không khỏi bị người vừa tới làm cho ngây người, cau mày, thận trọng hỏi thăm: "Ngươi là. . . Tiểu Vũ?"

Trông thấy nữ tử này, đầu tiên là Bạch Vũ có cảm giác rất quen thuộc, mà trong tiềm thức lại có một loại hảo cảm, nghĩ đến chắc hẳn là chỗ quen biết với người tiền nhiệm.

Sau chút hồi ức, hắn liền nghĩ ra thân phận nữ tử trước mắt, nàng gọi là Bạch Nguyệt. Trước đó ở Bạch phủ có quan hệ rất tốt với Bạch Vũ, nhưng thân phận so với Bạch Vũ lại cao hơn, là thứ nữ của đại trưởng lão Bạch gia, trời sinh tính tình hoạt bát. Ở Bạch phủ quan hệ với Bạch Vũ vẫn luôn rất tốt. So với tất cả các mối quan hệ trước kia của người tiền nhiệm, Bạch Nguyệt xem như tốt nhất.

Bạch Vũ có sự thay đổi lớn như thế tự nhiên là có nguyên nhân. Cơ thể này lúc đầu dáng vẻ cũng không tệ, lại thêm về sau tu luyện Đế kinh, khiến cho hắn thay đổi một cách vô tri vô giác, nuôi dưỡng khí chất uy nghiêm, mà một tháng trước Bạch Vũ cũng đột phá được đến Phá Phàm cảnh, đánh Thông Thiên địa chi cầu, hấp thu linh khí thiên địa, làm cho chính tinh khí thần hắn nâng cao lên một bước.

Thân thể này lúc thoát khỏi đuối nước vừa đầy mười bảy tuổi một tháng, hiện tại còn kém một tháng nữa là đầy mười tám tuổi. Cái tuổi này chính là cái tuổi đang lớn. Bữa ăn mười tháng này cơm nước so với trước kia tại Bạch phủ tốt hơn nhiều. Bởi vì Hùng Khoát Hải và thế lực ngầm của hắn phát triển không tệ, có nhiều thu nhập, ngày thường tu luyện cơm nước tốn hao nhưng không có keo kiệt.

Vẻn vẹn mười tháng đã cao thêm mười phân, so với sự ngây ngô ngày trước, bề ngoài nay đã thành thục uy nghiêm không ít. Trong lúc nhất thời không thể nào mà nhận ra Bạch Vũ cũng là điều bình thường.

Nhớ lại chuyện này, Bạch Vũ cười nhạt một tiếng, "Nguyệt tỷ, đã lâu không gặp." Nói xong gật đầu với ông lão râu bạc bên cạnh, "Thanh lão, đã lâu không gặp." Thanh lão gật đầu đáp lại.

Nghe thấy Bạch Vũ chào hỏi, hốc mắt Bạch Nguyệt đỏ lên, "Hừ, ngươi còn biết nhận ta là tỷ sao! Mất tích mười tháng cũng không có lấy một phong thư."

Bạch Vũ ngượng nghịu cười một tiếng, kể từ khi đến thế giới này, hắn luôn tận lực tránh tiết lộ danh tính của mình để tránh việc bại lộ. Gặp mặt trò chuyện còn tốt, nếu như viết thư mới thật là

Lộ rõ. . .

Ngay cả khi họ sử dụng cùng một thân thể, cũng tiếp nhận ký ức của đối phương, nhưng để hai người viết chữ, kiểu chữ viết ra tuyệt đối có khác biệt rất lớn. Chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc, đều ngay lập tức có thể phát giác ra điều không đúng.

Bởi vậy để giảm nguy cơ mình bị bại lộ, nghe theo sự đề nghị của Phòng Huyền Linh, mười tháng qua Bạch Vũ dựa theo trí nhớ đã mô phỏng phương thức viết của người tiền nhiệm. Lúc nhàn rỗi không ngừng viết chữ, trong lúc đó còn mua sắm lượng lớn thư pháp, rèn luyện chữ của mình, thời gian càng lâu, đối với hắn càng có lợi.