Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 14: Cập quan

Trông thấy Bạch Vũ tỉnh lại, những người bí mật quan sát và từ từ rút lui. Thanh lão khẽ cúi đầu, ý nói rằng nhiệm vụ mình đã hoàn thành cần phải đi bẩm báo, Bạch Vũ gật đầu với Thanh lão.

Trở lại tiểu viện tử của mình, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, bàn làm việc không có một chút bụi. Bạch Vũ ra lệnh: "Ngoại trừ căn phòng đầu tiên ở phía đông, mọi người hãy tự mình chọn một trong những phòng khác."

Đẩy cửa phòng ra, gian phòng bên trong không có một chút bụi nào, xem ra nơi đây thường xuyên có người đến quét dọn.

Khi Bạch Vũ trở lại Bạch gia, Bạch phủ tựa như có một viên đá nhỏ ném xuống hồ nước, tạo ra vài gợn sóng. . .

Trong khoảng sân nhỏ, người nhà gia chủ Bạch Gia đang ngồi ăn cơm. Trưởng tử Bạch Nhạc đột nhiên chen lời: "Ta nghe nói Bạch Vũ đã trở về, còn may mắn gặp được đốn ngộ " Bạch Nhạc có chút khao khát: Ta còn không biết cảm giác đốn ngộ là như thế nào."

Nghe Bạch Nhạc nói về Bạch Vũ, đáy mắt gia chủ Bạch Sầu hiện lên một tia buồn vô cớ.

Bạch Nhạc đột nhiên hỏi thăm phụ thân, "Phụ thân, ngài từng gặp đốn ngộ chưa?"

Bạch Sầu mỉm cười, "Ta đã từng may mắn đốn ngộ, nhị trưởng lão hắn cũng từng được tiến vào đốn ngộ."

"Hiện tại trong tộc đều đang đồn rằng Bạch Vũ đã gặp được đốn ngộ sẽ cải tạo thân thể, chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió." Bạch Nhạc than thở

Thứ tử Bạch Phong lạnh hừ một tiếng, "Không phải chỉ là từng một lần đốn ngộ thôi sao, có cái gì đáng phải nói quá lên, kể cả hắn gặp đốn ngộ, thì cũng vẫn chỉ là một phế vật mà thôi."

Chính thê của Bạch Sầu, cũng chính làmẹ đẻ của Bạch Phong và Bạch Nhạc tên là Lý Thiên Anh cau mày nói: "Mặc kệ như thế nào, hắn vẫn là đệ đệ ngươi, ta thấy Vũ nhi cũng là người có cơ duyên khí vận, trước kia là hắn không có tài, và vì quy định của gia tộc, không cách nào cho thêm tài nguyên, nếu không hắn có thể tiến vào đốn ngộ, trong tộc nên thêm cho hắn ít tài nguyên đi." Câu cuối cùng là nói với Bạch Sầu.

Bạch Sầu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lý Thiên Anh một chút , Dường như hơi nghi hoặc với thê tử đã đã bên nhau cả thập kỷ.

Nhìn thấy hành vi trẻ con của Bạch Sầu, Lý Thiên Anh tức giận cười một tiếng : ""Ta còn không hiểu rõ ngươi sao? Bề ngoài ngươi mặc kệ hắn, thực tế, ngươi vẫn luôn vụng trộm chú ý đến đứa trẻ Bạch Vũ này rồi."

Biết chuyện này liên quan đến chuyện thương tâm của chồng, Lý Thiên Anh cũng không nói gì thêm.

Mặc dù việc Bạch Vũ đốn ngộ đã gây ra một làn sóng trong Bạch gia, nhưng nó cũng nhanh chóng lắng xuống. Có thể vào đốn ngộ, Bạch Vũ đã chứng minh rằng hắn ta có tài năng. Nhưng thế giới này chính là không bao giờ thiếu thiên tài, trừ phi là loại kia thiên kiêu, hay yêu nghiệt, nếu không một cái gia tộc còn không đến mức quay chung quanh một cái thiên tài

Chỉ có thiên tài trưởng thành mới tính là thiên tài, nếu không nửa đường chết yểu thành bạch cốt, cũng không có ai quan tâm.

Mới đó đã hai tháng trôi qua, trong hai tháng này Bạch Vũ ngoại trừ việc ra ngoài thăm hỏi Bạch Nguyệt một lát, còn lại toàn bộ thời gian đều được sử dụng cho việc tu luyện.

Vương Bá Đương được Bạch Vũ phái ra ngoài đi xem xét địa hình xung quanh cho quen thuộc, còn để nghe ngóng tình hình ở bốn phía Chu Tồn.

Ví dụ như xem xét nơi đó có sơn tặc thủy phỉ, hoặc là nơi đó có mã tặc quân giặc hay không, chỗ nào đó trong sơn cốc lại có cái gì gọi là dị thú hung mãnh.

Vương Bá Đương thân thủ nhanh nhẹn, thị lực nhạy bén, cộng thêm việc công pháp lợi hại, nên rất thích hợp đi làm trinh sát.

Ngoài việc tu luyện, Phòng Huyền Linh thỉnh thoảng còn ra ngoài để tìm kiếm thông tin và đọc các loại sách khác nhau. Một trong những điều yêu thích của hắn ta bên cạnh việc tu luyện, đó là tìm hiểu nhiều cuốn sách cổ khác nhau. Tìm hiểu về lịch sử của vùng đất này, các huyền thoại và truyền thuyết khác nhau.

Bên ngoài sân nhỏ, có người gõ cửa muốn bái kiến.

Là Thanh lão Bạch Thanh, quản gia già nhất của Bạch phủ ở thời điểm hiện tại,.

Trông thấy Bạch Vũ vẫn còn đang ngồi tu luyện, lão không dám mạo muội quấy rầy, liền đứng sang một bên chờ đợi.

Bạch Vũ mở to mắt, nghe thấy Thanh quản gia chờ đứng bên ngoài đợi, vội vàng ra khỏi phòng, " Để Thanh lão chờ lâu rồi."

Bạch Thanh cười đáp lại: "Ta không vội, ngược lại Vũ công tử hàng ngày tu luyện chắc hẳn là rất khắc khổ." Bạch Vũ cười lớn tiếng, "Tư chất vốn kém cỏi, đành phải siên năng luyện tập bù lại."

"Nếu như Vũ công tử tài năng thiên phú còn được coi là kém cỏi, chắc hẳn ở Bạch phủ kia cũng không có ai là thiên tài cả." Thanh lão không thể phủ nhận, sau đó nghiêm sắc mặt, "Ngày mai là tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Vũ công tử, ngươi tuyệt đối không thể vắng mặt."

Sau khi tiễn Bạch Thanh, Bạch Vũ liền kể lại cho Phòng Huyền Linh về tiệc sinh nhật mười tám tuổi lần này của mình, hai người bí mật đàm phán một số chuyện.

Ngày tiếp theo, mới sáng sớm nắng đã có chút ươm vàng.

Phía trước tộc đường của Bạch phủ, nhiều người hầu của gia tộc đang bận rộn qua lại .Tất cả các loại công việc và đồ dùng cho buổi thành nhân, buổi tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Bạch Vũ, đang được chuẩn bị một cách có trật tự.

Một tộc nhân lớn tuổi trong tộc đang chỉ đạo những người hầu của tộc mang nhiều vật hiến tế đến địa điểm được chỉ định."Nhanh lên, đem đại đỉnh nhấc đến đại điện cầu thang trước."

Đối với buổi lễ thành nhân của Bạch Vũ, nhiều người ở Bạch phủ rất tò mò và hiếu kỳ. Dù sao thì hình ảnh một Bạch Vũ rất đỗi bình thường trong nhiều năm qua đột nhiên trở thành thiên tài, cũng khiến nhiều người ngạc nhiên, không thể thích nghi với điều đó trong một thời gian.

Vì vậy việc tổ chức cho Bạch Vũ một lễ thành nhân lớn như vậy đã khiến không ít người trong tộc đều có chút ghen ghét. Phải tai nghe mắt thấy mới tin được, vì dù sao cũng chỉ là nghe nói tên tiểu tử Bạch Vũ này gặp chút may mắn mới có thể tiến vào đốn ngộ. Nhiều người trong lòng đều là có chút không phục.

Trong thế giới này, lễ thành nhân là một nghi thức quan trọng trong cuộc sống của mỗi người.

Nếu không có tình huống gì đặc biệt, hầu như mọi người đều sẽ tổ chức lễ trưởng thành. Tuy nhiên ở Bạch phủ, nếu muốn tổ chức một buổi lễ lớn như vậy thì ắt hẳn phải là người có huyết mạch đích hệ với người quan trọng trong gia tộc, hoặc ít nhất phải là thiên tài thì mới có tư cách tổ chức lớn

.

Trong tộc đường gia tộc uy nghiêm, tộc trưởng Bạch Sầu ngồi ngay ngắn ở chủ vị.

Bạch Vũ thẳng lưng đứng ở trung tâm. Sau khi các trưởng lão của gia tộc đọc lễ, Bạch Sầu từ chủ vị đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Vũ, nhìn Bạch Vũ một cách phức tạp.

Đây cũng là lần đầu tiền Bạch Vũ tận mắt nhìn thấy phụ thân mình, tộc trưởng Bạch gia, Bạch Sầu