Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 18: Tập sát

Đại đương gia âm thầm bị địch nhân tập kích, hiện tại sinh tử không rõ, không thể nào không kinh sợ.

Vụt! Vụt! Vụt! Một vài mũi tên chết người theo sau, giống như rắn độc âm tàn xảo trá. Xử trí không kịp, mấy tên tiểu đầu mục bị giết chết.

"Gió đang nổi lên. . ." Thanh âm thấp giọng nỉ non không biết từ chỗ nào truyền đến.

Ma Vân sơn là ngọn núi ngàn dặm tối cao, hiểm trở nhất, Ma Vân trại được lập nên cũng trên sườn núi, cho nên độ cao ở đây so với mặt nước biển tương đối lớn.

Bởi vì xưa nay, Ma Vân trại vẫn thường xuyên có gió lớn thổi qua, cho nên bức tường thành xung quanh vây rất cao, vừa để ngăn cản gió lớn, còn có tác dụng phòng thủ.

Nhưng bây giờ trong trại chẳng biết gió lớn thổi lên lúc nào, gió càng lúc càng lớn, cuốn theo lá rụng bốn phía, còn có cả cát bụi, khiến tầm nhìn chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Mặc dù không có lực sát thương, nhưng trong không khí có cát bụi thổi qua, làm mắt người không dám mở to. Lá rụng cùng tạp vật khác che chắn tầm nhìn, nhất thời trong doanh địa hỗn loạn vô cùng.

Thi thuật giả chính là Phòng Huyền Linh. Ở thế giới này người dùng thuật phép cơ hồ đều là để sát thương kẻ thù hoặc là gián tiếp sát thương.

Nhưng Phòng Huyền Linh lại khác. Có được đủ loại sách lược mưu kế ở kiếp trước, còn có năng lực thuật sĩ của thế giới này, cho nên hắn bắt đầu nghĩ ra rằng thuật pháp càng có nhiều công dụng hơn. Không chỉ dùng để trực tiếp công kích, còn có công dụng khác, ví dụ như bây giờ, dùng Phong chú thuật, hơi khống chế hướng gió và phạm vi của gió, liền thu được hiệu quả trước mắt này.

Thi pháp thuật sĩ, là phương pháp lợi dụng sức mạnh của trời và đất, cũng không có cố định sử dụng. Đây đều là cách sử dụng và kiểm soát sức mạnh thiên địa của người thi pháp.

Loại này mang theo cát bụi cuồng phong, đối với tầm mắt người cũng chỉ ảnh hưởng đến Thiên Cương cảnh tu vi trở xuống, một khi đột phá đến Thiên Cương cảnh, liền có thể khống chế cương khí, đem cương khí bám vào bên ngoài cơ thể, hoàn toàn ngăn chặn cát bụi xâm nhập vào mắt.

Nhưng trong Ma Vân trại, đạt tới Thiên Cương cảnh tu vi chỉ cóTrần Hắc Hổ, lại trúng một tiễn của Vương Bá Đương bởi vậy đám đạo phỉ còn sót lại không ai có thể đứng ra dẫn đạo.

"Giết!" Tiếng quát như sấm nổ lên, cửa trại truyền ra tiếng va đập kịch liệt.

Vẻn vẹn giữ được trong ba tiếng thở, cửa trại ầm vang mở ra.

Bụi mù đầy trời, một thân ảnh có hình thù giống như con quỷ xuất hiện, khí huyết nóng rực đập vào mặt, kèm theo một sát khí máu tanh, "Người đầu hàng không giết!"

Cầm trong tay hai trượng tấn dài Thiết Phách Vương, thân thể run nhè nhẹ, đây là sự phấn khích với trận chiến sắp tới.

Thân ảnh này đột nhiên gầm lên bầu trời, nhanh chóng phóng tới chỗ cường đạo dầy đặc nhất trong doanh. Tất cả kẻ địch đột nhiên đều bị hút vào bóng tối lớn, cơ thể đứt thành hai mảnh bay về phía sau. Ngũ tạng lục phủ biến thành khối vụn trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi.

Đặng Địch là Nhị đương gia của Ma Vân trại, có được tu vi Phá Phàm đỉnh phong mà kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú, cộng với tu luyện đến Huyết Nguyệt Đao pháp Đại Thành, trong toàn bộ Ma Vân trại, trừ Đại đương gia thì hắn là cao thủ hàng đầu.

Đối mặt với La Sĩ Tín đánh đâu thắng đó, Đặng Địch lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ là kẻ liều lĩnh ỷ vào sức mạnh cơ bắp bản thân mà thôi, nhìn phương thức chiến đấu chỉ biết dùng đại thương nện người, cũng chỉ có thể lấn áp một số kẻ yếu.

Bởi vì La Sĩ Tín một mực không sử dụng cương khí, con mắt chỉ bao trùm một tầng che chắn cát bụi rất mỏng, nếu như không phải khoảng cách rất gần, thì không cách nào phát hiện.

Đặng Địch tung người xông vào bên cạnh La Sĩ Tín, loan đao trong tay hóa thành một đạo huyết nguyệt, cho dù hoàn cảnh như thế nào cũng che giấu không được hào quang của huyết nguyệt.

"Là Nhị đương gia!"

"Nhị đương gia xuất thủ, nhất định có thể giết chết cái tên to con kia."

Tất cả con mắt đạo tặc đều hiện ra chờ mong.

"Bùm!" La Sĩ Tín dùng hỗn sắt đại thương hung hăng đập vỡ tất cả hy vọng của đạo tặc.

Đặng Địch cảm thụ sâu sắc nhất, một trượng này, như thiên khung sụp đổ, Thái Sơn áp đỉnh, nhìn thấy hình ảnh La Sĩ Tín lúc này, hắn chỉ cảm thấy loan đao trong tay mình thật yếu ớt.

Loan đao trong tay cùng đại thương va chạm một nhát, nháy mắt liền biến dạng, sau đó xoắn lại, vỡ vụn, thiết thương vẫn nguyên vẹn, đâm vào người hắn, truyền ra âm thanh xương cốt vỡ nát.

Giống như con búp bê vải bị ném đi, co quắp trên mặt đất như một bãi bùn nhão, mảnh vỡ xương cốt từ da mặt đâm ra ngoài, máu tươi không ngừng từ trong thân thể chảy ra.

Trong lúc nhất thời, sự kháng cự của những tên đạo phỉ còn lại bị triệt để nghiền nát. Đệ nhị cường giả Đặng Địch, cứ như vậy bị một trượng nện thành phấn vụn. Vậy còn người nào có thể ngăn cản hắn vượt qua, Đại đương gia sinh tử còn chưa biết ra sao?

Lúc này Trần Hắc Hổ cũng có nỗi khổ không nói được, không sai, Trần Hắc Hổ chưa chết.

Vừa rồi, mũi tên kia lúc đầu nhắm đến chính là trái tim của hắn, nhưng qua nhiều năm sinh tử chém giết, đã bồi dưỡng cảm giác về nguy hiểm cho hắn, khiến cho hắn ngay lập tức nhích qua bên trái một chút , vị trí mũi tên đổi điểm, biến thành đâm vào lồng ngực.

Một tiễn này cương khí bám vào phá hủy kinh mạch trong cơ thể, khiến cho hắn tạm thời mất đi năng lực hành động. Nhờ vào Thiên Cương cảnh, có sức khôi phục mạnh mẽ, hắn hiện tại đã khôi phục một chút công lực, nhưng cũng không dám mảy may di chuyển!

Bởi vì trong nháy mắt, một mũi tên không biết ở nơi nào nhắm ngay vào chỗ hắn.

Hắn tin rằng, chỉ cần hắn dám nhúc nhích một chút, mũi tên trong nháy mắt sẽ xuyên thấu thân thể của hắn.

Cho nên giờ phút này hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất giả chết, cũng không phải là hắn không dám liều chết chiến đấu, nhưng nếu coi như liều chết chiến đấu, cũng muốn được chết có ý nghĩa, mà không phải chết một cách vô nghĩa.

Hắn hiện tại chỉ là khôi phục một chút năng lực mà thôi, một người trưởng thành biết võ nghệ cũng có thể tuỳ tiện đánh giết hắn.

Ngay cả khi đứng dậy cũng không thể làm gì được.

Bởi vậy Trần Hắc Hổ chỉ có thể đắng chát nằm trên mặt đất, nghe thuộc hạ chết đi kêu thảm thiết, đáy lòng cảm thấy mặn chát.

"Người đầu hàng không giết!" La Sĩ Tín quát một tiếng lớn.

Ngay từ đầu La Sĩ Tín đã nói ra câu này, hắn hiện tại lại nói thêm một lần. Cùng một câu nói, những người nghe lại là hai loại cảm thụ.

"Rầm rầm." Đây là thanh âm vũ khí rơi xuống đất.

Có người vứt bỏ vũ khí trong tay, quỳ trên mặt đất, sợ hãi nhìn La Sĩ Tín như một con quỷ.

"Phản đồ, tên phản đồ này!" Cách đó không xa một người gầm thét.

Vừa dứt lời, một mũi tên từ đằng xa chớp mắt đã tới, xuyên thấu cổ họng của hắn, đập nát đất đá sau đầu hắn! Hắn duỗi hai tay ngăn chặn lỗ máu ở yết hầu, nhưng không có chút tác dụng nào, máu tươi từ chỗ khe hở ngón tay dần dần chảy ra, sức sống nhanh chóng mất đi.

"Ta nguyện hàng."

"Đừng giết ta, ta đầu hàng!"

"Đại nhân tha mạng."

Tiếng kinh hô như lũ ,kết cục của phe đối lập đã chấn nhiếp đám người. Hiện tại không có bất kì người nào dám phản đối đầu hàng, huống hồ bọn hắn vốn chỉ là đạo phỉ, cũng không phải thấy chết không sờn. Tham sống sợ chết, lấn yếu sợ mạnh là bản tính trong tuyệt đại đa số bọn chúng.

Bạch Vũ đưa đội ngũ suất lĩnh chạy tới chân núi Ma Vân sơn, nhìn ngọn núi cao vút trong mây, các tùy tùng đều lộ ra hoảng sợ, thần sắc sợ hãi, hung danh của Ma Vân đạo, bọn hắn sớm có nghe qua.