Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 2: Hệ triệu hoán thống (2)

Giờ phút này cậu ta đang ở trong một môi trường xa lạ và không biết tình hình hiện tại của mình. Đương nhiên không thể bắt đầu triệu hồi một cách ngẫu nhiên. Bằng không cậu ta không cách nào giải thích nguồn gốc của người được triệu hồi cho người khác.

Bạch Vũ đang miên man suy nghĩ, cánh cửa của ngôi nhà bị đẩy ra trong tiếng kẹt kẹt. Một dáng người nhỏ nhắn đi vào nhà. Cô ấy có một gương mặt xinh đẹp, đôi mắt tràn ngập linh khí. Khi bước vào, cô ấy nhìn thấy Bạch Vũ ngây người, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, trong lòng không khỏi nảy lên một cái: "Hắn không phải là rơi xuống nước thành kẻ ngốc rồi chứ."

Cô ấy nhanh chóng hướng về phía cửa lớn tiếng la lên: "Ông ơi, vị công tử này tỉnh rồi, nhưng đầu óc giống như xảy ra vấn đề."

Bạch Vũ mặt tối sầm lại, tên ngốc này, sao lại không biết nói chuyện như thế. Song nghĩ cho cùng mình đại nạn không chết, tâm tình trong nháy mắt đã khá hơn nhiều.

Nhưng ngay lập tức cảm giác có gì đó không ổn, bởi vì ngôn ngữ vừa rồi mà cô bé khoảng 13,14 tuổi nói không phải là tiếng Trung mà cậu biết, cũng không phải tiếng Hàn, tiếng Nhật, mà là một loại ngôn ngữ cậu ta chưa từng nghe qua trước đây. Nhưng điều kì lạ chính là, cậu ta hiểu ý nghĩa mọi thứ mà cô nói một cách không thể giải thích được,mà loại năng lực này, giống như đã khắc sâu trong tâm trí cậu ta như là bản năng.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, Bạch Vũ mở miệng, vừa muốn hỏi cái gì đó, thì cảm giác choáng váng, sau đó ngã uỵch ra giường, hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc mơ, những mảnh ký ức không ngừng lấp lóe, như thể cuộn phim cũ đang chiếu lại.

"Chủ tiệm Lý , đúng vậy, mua hết Kim Vân thiết..."

"Sau khi Kim Vân thiết bán đi, ta có thể mua một đống linh dược để tu luyện!"

"Ha ha, dám ra ngoài và chạy một mình. Đây là lần đầu tiên ta như một con dê béo..."

"Đại ca, tiểu tử này giống như chết rồi, làm sao bây giờ..." "Ném trong sông." ...

Bạch Vũ cuối cùng cũng tiếp nhận được sự thật rằng mình đã xuyên không, và đó cũng là ba ngày sau kể từ lần hắn tỉnh táo lần trước. Ngay sau khi biết rằng mình đã xuyên không, cậu ta không nói gì, cũng không thể nào chấp nhận được. Hét vào hệ thống và chất vấn. Bởi vì ở trái đất còn có những người bạn, những người thân yêu của cậu ta. Và cậu ta cảm thấy hưng phấn, rất bình tĩnh và cho rằng bước ngoặt thay đổi vận mệnh cuộc đời cậu ấy đang đến.

Con người không phải cỏ cây. Cảm xúc quan tâm, lo lắng, chung quy là không cách nào buông xuống.

Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Bạch Vũ, giọng điệu của hệ thống vẫn bình tĩnh như cũ, không chậm không nhanh trả lời Bạch Vũ:”Trái đất trước kia mà ngươi sinh sống chỉ là một mặt phẳng mà thôi, nếu như ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngươi có thể trở lại Trái đất. Huống hồ tốc độ thời gian giữa các mặt phẳng cũng là khác nhau. Nếu ngươi đủ may mắn, khi ngươi trở về tới Trái đất cũng còn có thể trông thấy người thân của ngươi, bạn bè của ngươi."

Nghe thấy câu trả lời của hệ thống, đáy mắt Bạch Vũ lóe lên một ngọn lửa điên cuồng.

Ta nhất định phải trở về Địa Cầu! Bạch Vũ hét lên hết lần này tới lần khác trong lòng. Không rõ không ràng cậu ta bị trói trong bao tải và ném xuống sông. Loại hận thù này cũng không vì xuyên qua một thế giới mà tan biến, ngược lại càng trở nên thêm đau đớn khắc sâu trong lòng.

Bởi vì danh sách được hệ thống triệu hồi có thể được lưu trữ trong một tháng, cho nên Bạch Vũ một mực không triệu hồi nhân vật. Ít nhất là trước tiên, hắn phải hiểu được thế giới này.

Ông lão cứu hắn khỏi dòng sông được gọi là Tần Minh Sinh. Ông sống ở Trừng huyện đã mấy chục năm, sống bằng nghề đánh cá. Trừng huyện có nhân khẩu hơn trăm vạn, nếu như đặt ở thời Trung Quốc cổ, chí ít đây cũng là quy mô của một quận. Nhưng ở thế giới nơi hắn sống,Trừng huyện cũng chỉ là một cái huyện thành nhỏ mà thôi.

Tiểu nha đầu kia tên là Tần Nhạc, là cháu gái của Tần Minh Sinh, về phần phụ mẫu của Tần Nhạc, Tần lão đều lắc đầu mỗi khi nhắc tới, thở dài và không muốn nói nhiều hơn. Bạch Vũ cũng rất biết điều nên không có tiếp tục hỏi.

Trong thế giới rộng lớn này, có vô số thành phố có kích thước như thế, nằm ở vô số đất nước lớn nhỏ khác nhau.

Từ miệng Tần Minh Sinh biết được, ông đã từng đi qua nơi phồn hoa nhất, đó là vạn dặm ngoài Sở thành, có một tòa thành khổng lồ, nhân khẩu mấy ngàn vạn, thành trì cao tới 33 trượng, chiếm một diện tích gần ngàn dặm. Đây cũng là cố đô của nhà Chu, một trong những khu vực có thế lực nhất xung quanh.

Gặp được vị thiếu niên này quả rất trùng hợp, lại cũng tên là Bạch Vũ. Ngàn dặm bên ngoài Kim Vân huyện là Bạch gia. Bạch gia chủ có một người con thứ, là loại rất con thứ rất không đáng được chú ý đến. Cuộc sống thường ngày bên trong Bạch phủ đều tồn tại cảm giác về loại thấp chủng kia.

Mà trước đó rơi xuống nước hoàn toàn là một sự việc ngoài ý muốn, bởi vì thân phận con thứ tại Bạch gia không được coi trọng, thêm với tư chất tầm thường, không được chu cấp nhiều thứ, mỗi tháng tiền cho cũng không nhiều. Căn bản là cũng không có cách chu cấp. Hắn bình thường tu luyện võ đạo, tu luyện đến nay, đệ nhất trong Thông Mạch cũng mới đả thông ba mươi bốn đạo khí mạch, trong gia tộc so với đồng lứa chỉ có thể coi là dạng bình thường.

Không cam lòng trở nên bình thường. Bạch Vũ vô tình nghe thấy hai tên chạy thương trò chuyện trong quán rượu. Biết được Kim Vân thiết là sản vật đặc biệt của huyện.Tại những huyện khác đang rất bán chạy. Hắn liền nảy lên ý tưởng kiếm tiền.

Thế là lấy ra chút góp nhặt nhiều năm của mình, cộng thêm mình thân phận là người Bạch gia, ở cửa hàng giá thấp của Bạch gia mua một chút ít Kim Vân thiết. Chuẩn bị đi qua ngàn dặm đem đến Trừng huyện bán đi, sau đó lại từ Trừng huyện mua một số sản vật ở đó trở về Kim Vân huyện bán lại. Số tiền kiếm được mỗi lần mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ để hắn tôi luyện thực tế trong một thời gian.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, tên tay mơ như hắn lại hoàn toàn liều lĩnh như vậy. Hắn mang một lượng lớn Kim Vân thiết đi vào Trừng huyện, rất nhanh liền bị tên bản địa tiểu lưu manh phát hiện, bị lừa gạt đến một cái góc giết rồi cướp hàng hóa, sau đó thi thể liền bị ném xuống sông. Lại bị Bạch Vũ nhập thân.

Sau khi biết tình cảnh của mình, Bạch Vũ âm thầm thở nhẹ. Mặc dù tiền thân mình là con của Kim Vân huyện bá chủ Bạch gia, nhưng hắn lại không có chút ý định trở về nào. Bởi vì mặc dù hắn đã tiếp nhận một phần ký ức, thế nhưng dù sao linh hồn cũng đã thay đổi .

Ngay cả khi hai người hoàn toàn xa lạ sử dụng cùng một thân thể, thói quen thường ngày và những cử chỉ nhỏ vô tình sẽ làm bại lộ hắn. Ai biết thế giới này sẽ tồn tại hay không tồn tại việc đoạt xá? Nếu bị hiểu lầm thành một lão yêu quái đoạt xá, hắn sẽ bị cầm tù hoặc sát hại.