Dục Liêu

Chương 2. Càng Đông Càng Vui

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hứa Vi nhảy xong một bài, toàn bộ hiện trường đều sôi động hẳn lên.

Lúc trở lại chỗ Trình Ninh, cô liền gọi bốn tiểu thịt tươi đến ngồi một bên chơi đổ xúc xắc uống rượu.

Trình Ninh có vẻ ngạc nhiên, tìm cơ hội lặng lẽ hỏi cô: “Bốn người lận đó, chịu nổi nhiệt không vậy chị hai?”

“Bạch Kình Dục tìm hai em, chả lẽ tớ lại thua anh ta?”

“Cậu đọ sức với anh ta làm gì hả?”

“Cái gì tớ cũng thích ăn, chỉ mỗi thiệt thòi là không thích. Nhất là chuyện đi cắm sừng này, không thể thua ông chồng hờ kia được.”

Trình Ninh hào hứng nói: “Được lắm. Nể tình chị em, tớ sẽ gọi thêm cho cậu mấy em trai bao.”

Trong phòng riêng, đám đàn ông đang trêu chọc Bạch Kình Dục

“Đậu xanh! A Dục, cô vợ mới của cậu có khẩu vị nặng thế. Hồi này đã bốn đứa, giờ lên tám luôn rồi kìa, đúng là dân chơi mà! Cậu không định ra cản thật à?

“Cản cái gì mà cản? Nhìn đi, bản thân cậu ta còn đang trái ôm phải ấp 2 cô gái đây này. Người anh em tốt, nếu không tôi lại gọi thêm mấy em cho cậu nhé?”

Bạch Kình Dục lười biếng cười, không nói chuyện với đám bạn. Anh đẩy cô gái đang dựa sát vào mình ra, rít một hơi thuốc rồi phun mây nhả khói. Ánh mắt mơ màng của anh hơi cong lên, khiến lòng dạ chị em ở đây cũng đập loạn xạ.

Mấy cô vừa muốn bổ nhào qua đã thấy Bạch Kình Dục dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng, bước thẳng đến chỗ đám người Hứa Vi.

“Ba số sáu!”

“Uống!”

Mấy người đang vui đùa ầm ĩ bên trong bỗng khựng lại, ngước mắt nhìn. Sau khi nhận ra nam nhân đẹp trai khí chất đang đến gần là ai thì nhất thời im lặng hết.

Trình Ninh cười ha ha, chào hỏi đối phương.

“Dục thiếu, trùng hợp quá! Anh cũng đến quán bar chơi à.”

Bạch Kình Dục không thèm để ý đến cô ta mà đi thẳng đến trước mặt Hứa Vi, nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống người vợ trên danh nghĩa của mình.

Thấy vậy, Hứa Vi mỉm cười, nói: “Muốn chơi chung không?”

Người bên cạnh đều cho là Bạch Kình Dục sẽ nổi giận, ngay cả đám bạn tốt đang hóng hớt từ xa cũng vậy. Thế nhưng mặt mũi người đàn ông này vẫn lạnh tanh, ngồi xuống cạnh Hứa Vi rồi cầm mấy con xúc xắc lên. “Cạch!” nhanh nhẹn vỗ lên bàn.

Giọng nam trầm thấp đầy từ tính truyền đến: “Mở cho cô một gian phòng VIP rộng rãi rồi đấy. Chứa 20 người cũng không vấn đề gì đâu, cứ chơi cho tận hứng đi.” Nói xong mấy câu này thì lập tức rời đi khỏi quán bar.

Trên bàn ngoài đống xúc xắc ra thì còn có thêm một cái thẻ phòng.

Trình Ninh hít một hơi thổn thức.

“Hai người không hổ là cặp vợ chồng hờ. Anh ta không những không nổi điên mà còn trả tiền thuê phòng giúp cậu, đây đúng là cuộc sống đáng mơ ước mà. Vừa này tớ còn nghĩ là anh ta sẽ đến tóm cổ cậu về, rồi giáo dục mạnh tay một trận cơ.”

Hứa Vi cười nhạo cô ta: “Cậu xem lắm tiểu thuyết ngôn tình quá rồi đấy.”

Bạch Kình Dục đi rồi, Hứa Vi cũng thấy nhàm chán hẳn. Cô tip hậu hĩnh cho mấy tiểu thịt tươi tiền rồi đuổi đi hết, một mình đi lên phòng khách sạn mà anh chồng hờ đặt cho mình.

Của chùa ngu sao mà không ở!

Ai ngờ, vừa mở cửa phòng đã thấy một đám phụ nữ nói nói cười cười ăn mặc mát mẻ, nhạc nhẽo mở ầm ầm, nhảy nhót lọan xạ ở bên trong.

“Dục thiếu, anh xem em thế này có đẹp không?”

“Ừ.”

“Cả em nữa! Hôm nay em mặc đồ phong cách cổ điển đấy, Dục thiếu anh có thích không?”

“Thích.”

“Dục thiếu, em nghe nói vợ anh thuộc tuýp ngực bự, anh xem em to hơn hay cô ấy to hơn?”

“Em.”

Trong phòng, Bạch Kình Dục ngồi một mình trên sofa, tay nâng ly rượu vang đỏ, cười nhạt thưởng thức những cô gái đang chủ động nịnh nọt mình.

Đôi vợ chồng trẻ bốn mắt nhìn nhau chớp nhoáng, cùng phát ra một tiếng cười nhạo.

“Hoá ra là gọi tôi đến xem biểu diễn.”

“Tám con vịt ( trai bao – cách gọi của người TQ ) của cô không đến à?”

“Trai anh cũng muốn chơi sao?”

“Càng đông càng vui, như vậy mới kích thích.”

“Bọn họ mà biết khẩu vị của anh thì cũng chẳng dám đi theo đâu.”

Sắc mặt nam nhân chìm xuống tận đáy nồi.

Khẩu vị?

Là ai đêm hôm qua khóc lóc xin tha đến khàn cả họng, sáng dậy còn phải ngậm chanh để nhuận cổ?

“Dục thiếu, cô gái này là ai thế?”

Bạch Kình Dục mỉm cười nhìn Hứa Vi, cố ý để cô trả lời.

Hứa Vi không trúng bẫy của anh, tự nhiên, hào phóng nói: “Các người chơi tiếp đi. Kỹ thuật của Dục thiếu cực kỳ cùi bắp, các cô phải gánh vác nhiều nhiều đấy.” Trước khi đi vẫn không quên bôi đen hình tượng của Bạch Kình Dục.

Thế nhưng đám phụ nữ này đâu để trong lòng, sau khi Hứa Vi đi thì càng không thèm kiêng nể gì nữa, chủ động quấn tới, nét mặt người nào người nấy toàn vẻ lẳng lơ.

“Dục thiếu, đêm nay để lại mấy người? Nếu không để bọn em lại hết đi, dùng sao cũng chỉ tám…”

Bạch Kình Dục không dấu vết tránh né: “Có thể giải tán rồi, lát nữa tôi sẽ thanh toán.”

“Đừng mà, người ta muốn qua đêm cùng anh mà.”

Nụ cười của anh còn treo trên miệng nhưng ánh mắt đã lạnh đi mấy phần: “Đàn bà không có chừng mực, tôi không có hứng.”

“…”

Mấy cô gái trong phòng sửng sốt nhìn nhau, cuối cùng vẫn lưu luyến rời khỏi phòng khách sạn.