Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch)

Chương 16. Chương 16: Tin tức trong huyện.

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Đại Quang thực sự xấu hổ, đi dạo kỹ viện lại bị ba vãn bối thấy được, chẳng qua cũng may gã chưa cưới vợ, không cần lo lắng bị níu lỗ tai quỳ bàn tính.

Lý Diên Khánh để Lý Nhị Lý Tam trở về trước, hắn còn có việc muốn hỏi vị Tứ thúc này một chút.

- Tứ thúc là tới nghe từ khúc, thích nghe hát, ha ha.

Lý Đại Quang chột dạ giải thích một phen, gã bỗng nhiên cảm thấy dư thừa, một đứa trẻ sáu tuổi biết cái gì.

- Khánh nhi, ngày đầu tiên đến trường thế nào? Diêu Lão Ngưu kia rất nghiêm khắc chứ!

- Tứ thúc, ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.

- Chuyện gì?

Lý Diên Khánh nhẹ giọng hỏi:

- Trước kia phụ thân ta từng làm chuyện gì… mất thể diện sao?

Hắn không sao quên được lúc nhắc tới tên phụ thân, loại khinh bỉ không chút che giấu trong mắt Diêu sư phụ.

- Tại sao muốn hỏi điều này, có người nào nói gì sao?

Lý Đại Quang rất mẫn cảm nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh.

- Ta là con của hắn, chỉ muốn biết một chút.

Lý Diên Khánh do dự thật lâu nói:

- Theo lý ta không nên nói, nhưng sớm muộn ngươi cũng sẽ biết, phụ thân ngươi… Ài! Một lần sảy chân để hận nghìn đời a!

Lý Đại Quang thở dài một tiếng, kể một câu chuyện cho Lý Diên Khánh.

- Phụ thân ngươi từng là kiêu ngạo của gia tộc, bảy năm trước đậu thi phát giải Tương Châu, hạng nhất cao trung, năm đó lại cưới mẫu thân ngươi, có thể nói song hỉ lâm môn. Khi đó hắn là thượng khách của Tri Huyện, năm thứ hai lại vào kinh tham gia thi tỉnh, mặc dù không đậu, nhưng cũng rất được quan chủ khảo thưởng thức, để hắn ôn tập cho kỹ, chuẩn bị vào kinh đi thi lần nữa.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó năm năm trước xảy ra một chuyện, phụ thân ngươi ngại mặt mũi Huyện Thừa, thay cháu hắn tới Từ Châu tham gia thi phát giải. Dường như dáng dấp của họ rất giống, chẳng qua phụ thân ngươi vẫn bị người khác nhận ra, từ đây vạn kiếp bất phục, công danh cử nhân bị từ bỏ, vĩnh viễn không được tham gia khoa cử, trở thành sỉ nhục của gia tộc. Huyện Thang Âm đàm tiếu, sau lưng bị người ta gọi là Lý Tróc Đao. Hắn mỗi ngày say khướt trong nhà, ruộng tổ cũng bán, trong nhà nghèo rớt mồng tơi. Mẫu thân ngươi cũng sầu lo thành tật, bệnh không dậy nổi, năm thứ hai liền qua đời. Vì vậy phụ thân ngươi vạn phần hối hận, vì chuộc tội, không tiếc vay món nợ khổng lồ an táng mẫu thân ngươi.

Lý Diên Khánh nửa này không nói nổi một câu, mình dĩ nhiên cũng một vận mệnh với phụ thân, chẳng lẽ trong sâu xa đây chính là thượng đế sắp xếp sao?

Lý Đại Quang vỗ vai hắn, thấm thía nói:

- Hiện giờ ngươi hẳn là hiểu được chứ! Vì sao phụ thân ngươi liều mạng tích lũy tiền cho ngươi đọc sách, vì sao ngươi nhất định phải tham gia khoa cử. Ngươi là hi vọng duy nhất của hắn, chỉ có ngươi mới có thể rửa mối nhục trên người thay hắn, nếu không cả đời này hắn không ngẩng đầu lên được.

- Đa tạ Tứ thúc, tiểu chất… đi trước một bước.

Lý Diên Khánh khó chịu trong lòng, quay người rời đi.

Lý Đại Quang nhìn Lý Diên Khánh đi xa, không khỏi thầm lắc đầu. Đại Khí đã bị Châu Phủ ghi trong danh sách, nếu như không tiêu trừ ghi chép này, ngay cả Khánh nhi tương lai cũng sẽ bị liên lụy. Đại Khí còn tưởng rằng thời gian lâu dài quan phủ sẽ quên, nào đơn giản như vậy. Đời này của Đại Khí còn chưa tính, chỉ là đáng tiếc đứa nhỏ thông minh Khánh nhi này.

Trong lòng Lý Diên Khánh nặng trĩu giống như treo thùng chì trở về nhà. Hắn không có bất kỳ cảm tưởng nào, đầu hắn trống rỗng, thậm chí hắn không biết mình trở về thế nào, cũng quên Lý Đại Quang chia tay hắn lúc nào.

Đi đến cửa nhà, cửa sân vẫn còn, nhưng nhà đã không còn, chỉ còn lại một đám tường đất phế tích. Lý Diên Khánh ngơ ngác đứng nửa ngày, lại chưa phản ứng xảy ra chuyện gì.

Lúc này Đại Hắc tìm đồ trên phế tích nhìn thấy tiểu chủ nhân, lập tức vọt tới trước mặt chủ nhân giống như một cơn gió, nóng vội sủa gâu gâu, dường như đang nói cho chủ nhân, nhà của họ không còn.

Lúc này Lý Diên Khánh mới rốt cuộc tỉnh lại từ trong mộng, nhà của họ phải dựng lại nhà gạch mới, hắn hẳn là tới nhà Hồ đại nương bên cạnh mới đúng.

Nhìn qua đôi mắt ủy khuất của Đại Hắc, Lý Diên Khánh cười ôm chặt nó một cái, mang theo nó chạy như bay tới nhà Hồ đại nương bên cạnh.

Vào ban đêm, Lý Diên Khánh liền nằm mơ, mơ thấy mình biến thành phụ thân, phụ thân triều Tống biến thành con trai hắn, cũng gọi Lý Đại Khí, gã thi thay bạn học mà bị hắn răn dạy nghiêm khắc.

Lý Diên Khánh bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mộng. Hắn kinh ngạc nhìn nóc nhà, dư vị giấc mộng của hắn, khiến hắn cảm nhận được sự hiều diệu vận mệnh cuộc sống ngàn năm giao thoa, mãi cho đến khi tiếng gà gáy vang lên, hắn cũng không thể ngủ được.

Đường cái phía đông huyện Thang Âm là nơi tập trung thương nghiệp trong huyện, các loại chiêu bài, cờ quạt treo đầy đường, ác tiếng rao hàng vang liên tiếp, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Cửa hàng thứ nhất trên đường cái phía đông là một hiệu sách, gọi là Sĩ Lâm Nguyên, thật ra chỉ là một hiệu sách, chẳng qua phía trước là trước cửa là tiệm sách, đằng sau là công xưởng in ấn và nơi chép sách.

Mặc dù thuật in ấn triều Tống đã cực kỳ phát đạt, nhưng nghề chép sách của không tiêu vong, một số kho sách tư nhân vẫn thích mời người sao chép. Lý Đại Khí đang làm việc ở nơi này, chữ viết của gã rất đẹp, trong tiệm liền mời gã đến chép sách thay người khác. Lý Đại Khí điêu khắc cũng không tệ, ngẫu nhiên cũng khắc được một vài bản, mặc dù thuật in chữ rời đã phát minh, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân sắp chữ mỹ quan, cũng không thể thay thế bản khắc.

Sĩ Lâm Nguyên là một trong ba hiệu sách lớn phía tây Hà Bắc, cửa hàng chính ở phủ Đại Danh, huyện Thang Âm chỉ là cửa hàng phụ của nó, nhưng cũng chiếm cứ khu vực tốt nhất trong huyện, chủng loại sách nhiều, chất lượng tốt, rất được người đọc sách huyện Thang Âm yêu thích, làm ăn cực kỳ thịnh vượng.

Hôm nay đúng là lúc Đông chủ của Sĩ Lâm Nguyên đến thị sát hiệu sách huyện Thang Âm, cho nên chưởng quỹ và đám tiểu nhị của hiệu sách đều cực kỳ bận rộn, quét dọn sạch sẽ hiệu sách.

Đông chủ họ Dương, là người trẻ tuổi khoảng ba mươi, cực kỳ khôn khéo tài giỏi, vừa mới kế thừa nghiệp cha chẳng qua hai ba năm, dã tâm bừng bừng, một lòng muốn đưa Sĩ Lâm Nguyên trở thành hiệu sách lớn nhất bản triều.

Lúc này trong phòng Chưởng quỹ lầu hai, La Chưởng quỹ đang báo cáo công trạng mấy tháng gần đây cho Đông chủ trẻ tuổi, nhưng gã nhanh chóng phát hiện Đông chủ cũng không nghe mình báo cáo, mà đang nhìn bản thảo một cuốn sách, nhìn hơi mê mẩn.

Lúc này La Chưởng quỹ mới nhớ tới, sách bản thảo là hôm qua Lý Đại Khí cho mình, nói là con của gã viết, nhờ mình xem giúp. Hai ngày nay Đông chủ sắp tới, gã vội vàng chuẩn bị các công việc nghênh đón, liền tiện tay ném sách bản thảo sang một bên. Lại nói thứ một đứa trẻ sáu tuổi viết, gã cũng không có hứng thú gì, không nghĩ tới sách bản thảo vừa vặn bị Đông chủ thấy được.

La Chưởng quỷ lúng túng dừng báo cáo, chờ giây lát, không ngờ Đông chủ cũng không dừng lịa, trái lại càng xem càng mê mẩn.

Lúc này, một tiểu nhị đi tới nhỏ giọng nói:

- Chưởng quỹ, quán rượu đã đưa thức ăn tới, có muốn mời Đông chủ xuống dưới hay không.

- Nói nhảm, bưng thức ăn lên!

Tiểu nhị vội vàng xuống dưới, một lát sau bưng thức ăn tới đặt lên bàn.

La Chưởng quỹ cười bồi nói:

- Đông chủ, ngài ăn cơm trước đi!

- Ừ! Đặt ở chỗ đó, chờ một lát ta sẽ ăn.

La Chưởng quỹ bất đắc dĩ đành phải đóng cửa lại lui xuống, đi xuống lầu lại không thấy Lý Đại Khì liền vội hỏi:

- Đại Khí đâu?

- Đại Khí trở về rồi, có người cùng thôn tới tìm hắn, vừa mới rời đi!

- Sắp xảy ra chuyện xấu rồi!

La Chưởng quỹ giậm chân một cái đuổi theo, thấy Lý Đại Khí đã đi rất xa, gã vừa đuổi vừa hô:

- Đại Khí! Chờ một chút.

Lý Đại Khí không yên lòng con trai ở nhà, đang muốn cùng trở về với hàng xóm Hồ Thịnh, nghe thấy có người đằng sau gọi gã, Lý Đại Khí quay đầu thấy là Chưởng quỹ, vội vàng dừng bước lại.

La Chưởng quỹ thở hồng hộc chạy tới, thở không ra hơi nói:

- Đại Khí, chờ một chút, chớ vội trở về.

- La Chưởng quỹ, quyển sách kia ta đã chép xong rồi, đã đặt trên bàn của ngươi.

- Ta biết! Không phải chuyện của ngươi, là… quyển sách con ngươi viết, dường như rất không tồi, chúng ta nói chuyện một chút, ngày mai trở về cũng không muộn.

Hồ Thịnh bên cạnh cười nói:

- Đại Khí cứ lưu lại đi! Khánh ca nhi có mẹ ta chiếu cố, không có vấn đề.

Lý Đại Khí không thể không cho La Chưởng quỹ mặt mũi, liền gật đầu đáp:

- Được! Ngày mai ta sẽ trở về.

La Chưởng quỹ liền kéo gã trở về, vừa mới đến cửa tiệm, tiểu nhị vội vàng hấp tấp chào đón:

- Chưởng quỹ, Đông chủ tìm ngài đấy!

La Chưởng quỹ vội vàng nói với Lý Đại Khí:

- Ngươi chờ một lát, ta đi một lát sẽ trở lại.

La Chưởng quỹ cuống quít lên lầu hai, đẩy cửa ra, thấy đồ ăn không hề động chút nào, Đông chủ còn đang lật xem bộ sách bản thảo kia, gã đi tới thận trọng hỏi:

- Đông chủ tìm ta sao?

- Đây là ai viết?

Dương Đông chủ giơ sách bản thảo trong tay lên hỏi.

- Đây là con trai một tiên sinh chép sách chỗ chúng ta viết, hôm qua vừa mới mang đến, ta còn chưa kịp xem!

- Phía sau còn gì nữa không?

Dương Đông chủ vội vàng truy hỏi.

- Ta cũng không rõ lắm, nếu không ta đi hỏi một chút.

- Mau mời vị tiên sinh chép sách này tới gặp ta, thực sự là bản sách hay! Suýt nữa bỏ qua.

La Chưởng quỹ vội vàng xoay người chạy xuống lầu, trong lòng gã rất may mắn, may mắn mình kéo Đại Khí trở về, bằng không chuyện sẽ phiền toái rồi, gã còn chưa từng thấy Đông chủ khen một quyển sách như vậy.