Hệ Thống Điên Cuồng Tăng Cấp (Dịch)

Chương 1. Thiếu Niên Có Sắc Mặt Tái Nhợt (1)

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thiên Tuyền Cung được xây dựng trên một ngọn núi tuyết vắng vẻ ở Thiên Long đế quốc, đã có lịch sử truyền thừa mấy trăm năm.

Thế nhưng ở Thiên Long đế quốc này, Thiên Tuyền Cung cũng chỉ được xem là một tông môn tầm trung.

Thiên Tuyền Cung có gần một ngàn đệ tử theo học, phần lớn là nữ đệ tử, ai nấy đều xinh đẹp như hoa.

Chính vì có nhiều nữ để tử nổi danh như vậy nên dù ở đây quanh năm tuyết phủ, thảm thực vật chẳng có gì thì các nàng cũng như những đoá hoa tuyết liên xinh đẹp nở rộ. Tạo thành cảnh đẹp mỹ lệ giữa băng thiên địa tuyết.

Đây cũng là lý do tại sao tuy thế lực chỉ bình thường nhưng lại là nơi rất nhiều đệ tử các tông môn khác tìm đến lựa chọn đạo lữ, các thế lực ở đây cũng không dám coi thường

Lúc này bên trong sân luyện võ đang có rất nhiều nữ đệ tử đang giơ kiếm, luyện tập dưới trời tuyết lớn. Tiếng hô đồng thanh giống như khúc nhạc động lòng người vang vọng cả Thiên Tuyền Cung. 

Trong tiếng hô hữu lực của bọn họ, dường như mùa đông cũng không lạnh lắm.

Cùng lúc này trong một góc sân viện ở Thiên Tuyền Cung có một thiếu niên với gương mặt tái nhợt đang vung trường thương bằng gỗ, liên tục đâm về phía trước.

Dường như mỗi thương đâm ra đều dùng hết cả khí lực, giải phóng toàn bộ sức mạnh ra ngoài.

Hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đúng lúc hắn vừa xuất ra một thương, mũi thương đâm thẳng vào bông tuyết khiến chúng tan biến thành bụi phấn, bay tứ tung trong không khí.

Sau khi đâm liên tiếp mấy thương, hắn ngừng lại thở dốc, ngước đầu lên nhìn lên không trung.

Trong thoáng chốc, suy nghĩ đã chìm vào ký ức trong kiếp trước

Hắn tên là Dịch Thiên Vân, một con mọt game hàng thật giá thật.

Vào một đêm mưa to bão lớn, đột nhiên có tia chớp bổ xuống nơi hắn đang ở. Tia chớp xuyên qua cơ thể làm hắn mất đi ý thức.

Lúc ấy, ở khoảnh khắc cuối cùng, hắn đã biết mình chết chắc rồi. Bị một tia sét khủng bố như vậy đánh trúng mà vẫn có thể sống được mới là chuyện lạ.

Thế nhưng đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã thấy bản thân xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa, trong đầu còn có thêm một đống ký ức kỳ kỳ quái quái.

Chủ nhân của thân thể này đã chết ngắc rồi, lý do là cơ thể thì yếu ớt nhưng lại tu luyện quá độ. 

Mà bây giờ, dù đã chiếm được thân xác này thì Dịch Thiên Vân vẫn phải làm như vậy.

Bởi vì nếu không làm thế, hắn biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa. Thân thể này thật sự quá nát.

“Chẳng lẽ không còn cách nào khác à?”

Khuôn mặt hắn tái nhợt, thân thể mỏng manh, thoạt nhìn không giống những người tu luyện cao lớn cường tráng, ngược lại thì cứ như một tiểu cô nương yếu ớt, chỉ cần động vào một cái là sẽ vỡ tan. 

“Đi cho ta!”

Dịch Thiên Vân hét lớn, ra sức đâm một thương. Đầu mũi nhọn của trường thương phát ra một xoáy khí xé tan những những bông tuyết trước mặt, khiến chúng biến thành vô số điểm trắng phiêu lãng trong không trung rồi từ từ hạ xuống, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt.

Chẳng qua làn da hắn cũng trắng bệch, chẳng kém màu tuyết là bao.

Màu da nhợt nhạt đến mức đáng sợ, giống nhưng không có một tí huyết khí nào. đây chính là điều tối kỵ đối với một võ giả.

Võ giả không có huyết khí thì đã định trước là không sống được bao lâu, muốn tu luyện đến cảnh giới cao lại càng không thể.

Máu còn chẳng có thì sống kiểu gì?

Thiếu niên trước mắt chính là loại này. Sắc mặt tái mét không có huyết khí gì, giống như lúc nào cũng có thể rơi vào cảnh còn trẻ đã đi tong.

Tình trạng cơ thể như này mà còn luyện võ, đúng là muốn bước chân vào quan tài sớm hơn một bước mà.

Bởi vậy, giờ Dịch Thiên Vân nhiên nhất là chỉ rèn luyện sức khoẻ chứ chưa thể nói là luyện võ được.

“Khụ khụ khụ...”

Sắc mặt hắn đột nhiên đỏ ửng, hiếm khi thấy được tí huyết sắc.

Hắn ho một trận kịch liệt đến nỗi thân thể không chống đỡ nổi, phải khuỵ một chân xuống đất.

Nhìn thế này thì giống võ giả ở đâu chứ? Giống con ma ốm thì đúng hơn.

Vừa rồi hắn đã tu luyện quá sức khiến cơ thể đau đớn đến cùng cực, khó lòng chịu nổi.

“Ôi..., thiếu chủ, ngài tại sao lại ra đây tu luyện, như vậy sẽ làm bản thân bị thương mất thôi!”

Lúc này, một thị nữ từ trong cung điện chạy ra. Nhìn thấy thiếu niên ho khan dữ dội thì đôi mắt đẹp lộ ra một chút trách cứ, nhưng vẫn là quan tâm nhiều hơn.

Nàng ta vội vàng đem bộ y phục bên cạnh khoác lên trên người thiếu niên. Bởi vì luyện võ nên hắn không mặc nhiều quần áo, trong thời tiết lạnh giá mà dám ăn mặc phong phanh thế này, đúng là kẻ điên không muốn sống nữa.

“Tiểu Liên tỷ, ta không sao, chỉ là muốn hoạt động gân cốt một chút thôi...”

Dịch Thiên Vân nhịn cơn ho khan xuống, khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra vẻ tươi cười, thể hiện mình không sao.

Thân phận khác của hắn chính là thiếu chủ Thiên Tuyền Cung.

Cung chủ hiện tại của Thiên Tuyền Cung chính là cô cô của hắn. Thế nhưng nàng không phải cô cô ruột của hắn, mà là nghĩa muội của mẫu thân hắn. 

Từ lúc sinh ra, mẫu thân đã giao hắn cho nàng chăm sóc, còn bà thì đến nay vẫn không rõ tung tích.

Nói xong Dịch Thiên Vân liền đứng dậy mà không cần Tiểu Liên phải đỡ, chứng minh mình không có việc gì.

Tiểu Liên nhìn từ đầu đến chân thiếu chủ nhà mình một lượt, xác định hắn không có chuyện gì thì mới hơi yên tâm, sau đó mới nói tiếp:

“Cung chủ bảo ta dẫn ngài đến đại điện, thế mà tìm nửa ngày cũng không thấy đâu. Hoá ra ngài ở chỗ này luyện võ... Thiếu chủ, ta biết ngài rất muốn luyện võ, với tình trạng sức khoẻ hiện tại của ngài mà tiếp tục cậy mạnh tu luyện...”

Nói đến phần sau, Tiểu Liên ngập ngừng ấp úng, muốn nói rồi lại thôi.

“Nếu ta tiếp tục tu luyện, kết quả chính là phải chết, đúng không?”

Dịch Thiên Vân cười thản nhiên. Giọng nói có một loại thoái mái khó mà miêu tả được:

“Điều này ta biết chứ. Cơ thể ta không có chút huyết khí nào, một người không có huyết khí thì cơ bản là không phù hợp để tu luyện. Nhưng ta không muốn cứ ngồi yên đợi chết, ta không tin ông trời lại tuyệt tình với ta như vậy.”

Thiên phú của hắn không tính là kém, nhưng vì không có huyết khí nên lại to chuyện rồi. Mặc kệ là thiên phú của hắn cao thế nào, trong cơ thể mà không có huyết khí thì mạng cũng khó giữ, còn cần thiên phú làm quái gì chứ?

Chương sau