Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

- À…

Ôn Bình thấy thế, biết rõ tên kia không có tâm trạng nói chuyện phiếm, vì vậy, hắn nói:

- Vân Liêu công tử không cần vội như vậy. Một ngày bốn canh giờ, không nhiều hơn, cũng không ít đi. Lúc nào đi chẳng phải đều như nhau sao?

- Ôn tông chủ nói có lý, bất quá vẫn nên đến sớm một chút cho thỏa đáng. Ta chỉ hi vọng có thể sớm ngày đả thông kinh mạch, đột phá cảnh giới mới.

- Ngươi sẽ thành công. Đúng rồi, ngày hôm qua còn một quy củ vẫn chưa nói với ngươi. Có liên quan đến trọng lực trường đấy, à, chính là cái mà ngươi gọi là long trận.

- Quy củ gì?

- Lần đầu thể nghiệm trọng lực trường là miễn phí, lần thứ hai, muốn vào thì phải trả phí.

- Còn phải trả tiền à?

Vân Liêu có hơi kinh ngạc, cũng có hơi bất mãn, bất quá, hắn vẫn mở miệng hỏi:

- Cần bao nhiêu kim tệ mới được?

- Một canh giờ mười kim tệ.

- Vậy bốn canh giờ cần bốn mươi kim tệ… Ôn tông chủ, ngươi có hơi quá rồi, một ngàn kim tệ đã đưa cho ngươi, bây giờ còn đòi thêm tiền.

Hắn có cảm giác tên Ôn Bình này đang xem hắn là thằng đần mà lừa gạt thì phải.

Cái này tiền, cái kia cũng tiền.

Bốn mươi kim tệ đã là thu hoạch cả một năm của người thường, mà ở Bất Hủ tông chỉ có thể tu hành được một ngày.

Hắn tuy không thiếu bốn mươi kim tệ này, nhưng cũng không thể để người lừa gạt một cách dễ dàng như vậy.

- Vân công tử, quy củ chính là như vậy.

Nói xong, Ôn Bình đem tấm bảng hiệu đặt cạnh giường giơ lên. Đêm qua, hắn vừa hoàn thành tấm bảng hiệu này.

Quy tắc sử dụng trọng lực trường: Đệ tử bình thường một ngày được sử dụng tối đa ba canh giờ. Cao tầng một ngày được sử dụng tối đa bốn canh giờ. (Làm trái quy tắc: Liệt vào sổ đen; Khiêu chiến quy tắc: Lập tức trục xuất khỏi Bất Hủ tông, hơn nữa còn liệt vào sổ đen; Bỏ qua quy tắc: Đánh một trận, ném ra bên ngoài.)

Thu phí tiêu chuẩn: Một canh giờ 10 kim tệ.

Nhìn thấy cái này, sắc mặt Vân Liêu từ từ lạnh đi. Hiện tại, hắn có cảm giác mình đã bị lừa.

Nhập môn phải bỏ ra một ngàn kim, sử dụng trọng lực trường cũng phải có kim tệ.

Nào có loại đạo lý như vậy?

Mấy cái tông môn khác đều phải dùng tiền cầu hắn nhập tông, Bất Hủ tông không tốn một xu coi như xong, dù sao thì có thứ tốt, tự cao một chút cũng được. Nhưng bây giờ thì sao? Nhìn đi… Tên tông chủ này còn dám vơ vét của cải khắp nơi nữa chứ?

Đã lấy của hắn một ngàn kim rồi, còn chưa thỏa mãn?

Ôn Bình thấy thế, giải thích:

- Vân công tử, à không, nên gọi ngươi là Vân trưởng lão. Ngươi dầu gì cũng đã là người của Bất Hủ tông, cần gì phải vì mười kim tệ mà ghi hận ta? Ngươi có thể theo ta, đến xem mấy thứ mới cải tiến trong trọng lực trường, rồi hãy quyết định xem mười kim tệ một canh giờ có đáng không!

- Được!

Bất quá, lúc nói mấy lời này, sắc mặt của Vân Liêu không thể nào đẹp được.

Sau khi bước vào trọng lực trường, Ôn Bình không cảm thấy sau khi mở khóa có cái gì đặc biệt.

Điểm khác biệt lớn nhất chính là có thêm một cái hòm đựng tiền bằng sắt. Hóa ra, đây chính là rương thu phí.

Vì vậy, Ôn Bình bảo Vân Liêu ném 10 kim tệ vào cái hòm sắt kia.

Loảng xoảng…

Tiếng kim tệ rơi vào hòm sắt.

Ôn Bình cười cười, rồi nói:

- Vân trưởng lão, ngươi cứ vào thử sẽ biết.

Vân Liêu bán tín bán nghi, cất bước đi vào trong trọng lực trường, giơ tay ra, e ngại đụng phải tầng cấm chế không thấy được kia.

Đương nhiên, cấm chế không xuất hiện, hắn đi vào rất thuận lợi.

Đi chưa được mấy bước, thân thể đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, y hệt như ngày hôm qua, phải vận chuyển khí trong đan điền, mới có thể duy trì được thể lực của mình.

Bốn canh giờ tu luyện ngày hôm qua, đã cho hắn biết rõ, tiêu hao thể lực trong trọng lực trường là vô hạn định.

Lúc trước, khi hắn còn ở nhà, đã từng khiêng khúc gỗ to leo núi để huấn luyện thể lực, đi hết một vòng cũng không mệt mỏi bằng một canh giờ trong trọng lực trường.

Đang lúc Vân Liêu chuẩn bị chất vấn Ôn Bình về cải tiến mới mà hắn ta đã nói, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó.

Một tấm bảng màu xanh da trời, bên trên xuất hiện hai hàng chữ.

Hàng thứ nhất: Hình thức tu luyện trọng lực (Tăng 9 lần tốc độ tu luyện).

Hàng thứ hai: Hình thức chiến đấu (Toàn bộ phương vị tu luyện tăng 9 lần. Có thể kích phát tiềm năng bản thân).

Kinh ngạc nhìn thứ vừa xuất hiện trước mắt, Vân Liêu có hơi không hiểu, vội vàng quay đầu hỏi Ôn Bình:

- Ôn tông chủ, đây là…

Nhưng Ôn Bình không đáp lại hắn, bên tai Vân Liêu vang lên một âm thanh:

- Mời lựa chọn hình thức tu luyện.

Theo đó, ánh mắt Vân Liêu dừng lại trên hai hàng chữ kia.

Hình thức chiến đấu!

Toàn bộ phương vị tu luyện tăng lên 9 lần?

Có nghĩa là lực lượng, tốc độ,… Trong hình thức chiến đấu đều sẽ tăng lên gấp 9 lần?

- Hình thức chiến đấu! – Vân Liêu vội nói.

Vừa nói xong, tấm bảng màu xanh da trời kia biến mất, kế đến là âm thanh phát ra từ long trụ.

Ông…

Ông…

Vân Liêu vừa nghiêng đầu, chín căn long trụ đồng loạt nhắm ngay hắn, hơn nữa, mắt rồng màu xám cũng đã mở ra, nhìn chằm chằm vào hắn. Khiến Vân Liêu cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình đang vây lấy mình.

Ngay lúc đó, một đạo hồng quang đột nhiên bắn về phía hắn.

Vân Liêu hốt hoảng, sợ là bẫy rập hay ám khí gì đó, lập tức xuất ra thân pháp: Vi Phong Phất Bộ.

Một năm trước, hắn đã luyện thành Vi Phong Phất Bộ. Cho dù là 100 mũi tên cùng lúc phóng tới, hắn cũng có thể tránh được. Dù cho gặp phải Hắc Báo trên thảo nguyên, hắn cũng có thể tự tin bỏ xa nó.

Mặc dù hiện tại, thân thể đã trở nên nặng nề, nhưng muốn né tránh một đạo hồng quang, hoàn toàn là chuyện trong tầm tay.

Nghiêng người một cái, sau đó lật người, đạo hồng quang xẹt qua trước mắt hắn, rồi biến mất ở cách đó không xa.

- Chính là cái này?

Lúc hắn còn đang thở, một đạo hồng quang lại xuất hiện, bắn thẳng về phía hắn. Nếu như chỉ là một đạo… Vân Liêu không sợ. Thế nhưng chung quanh xuất hiện tám đạo, đồng loạt lao tới…

- CLGT?

Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn: Đây chính là cái bẫy của tên Ôn Bình chết giẫm kia.

Tiếp tục sử Vi Phong Phất Bộ, trong trọng lực trường, Vân Liêu gian nan chạy trốn, bắt đầu thi triển cước bộ.

Xoay người.

Nghiêng người.

Nhảy lên.

Lúc này, Vân Liêu tựa như một con khỉ bị đeo gông, chỉ có thể đứng tại chỗ, nhảy lên nhảy xuống.

Cứ như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu.

Vui mừng trên mặt Vân Liêu ngày càng nồng đậm. Ngoại trừ lượng khí đả thông kinh mạch tăng gấp 9 lần, thân pháp Vi Phong Phất Bộ của hắn cũng tăng lên 9 lần, không ngừng tiêu hao, cũng không ngừng khôi phục.

Trước đây, tu luyện Vi Phong Phất Bộ, ngoài giẫm cọc, tránh né bao cát, hắn không có phương pháp nào khác. Tiến bộ hơn một chút chính là tránh né mưa tên, nhưng mà tính nguy hiểm rất cao, lơ ngơ một phát là ăn hành ngay.

Một phát xuyên tim… Đảm bảo ngủm.

Hắn dám xác định, dựa vào mấy đạo hồng quang độc nhất vô nhị này phụ trợ, Vi Phong Phất Bộ sẽ nhanh chóng đạt đến cảnh giới viên mãn.

Bởi vì chúng được bắn ra từ bốn phương tám hướng, chiếm hết toàn bộ phương vị. Hắn không cần lo sợ nguy hiểm, chỉ cần nghĩ làm sao tránh là được.

Loại phương thức tu hành này còn có thể tăng lên gấp 9 lần tốc độ tu luyện, Vân Liêu dám chắc chắn, cho dù tên Ôn Bình đòi một trăm kim một ngày hắn cũng nguyện ý đáp ứng.

Mà đúng lúc này, hồng quang đột ngột dừng lại.

Vân Liêu ngừng lại thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, nhìn quanh bốn phía bằng ánh mắt khó hiểu.

Một âm thanh vang lên bên tai:

- Thời gian tu hành ngày hôm nay đã đạt tới giới hạn, thỉnh bổ sung thêm 30 kim tệ.