Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ồ? Vương Lập, sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy?” Diệp Tiêu Dao nhìn Vương Lập, kinh ngạc hỏi.

“Không...... Không có gì.” Vương Lập nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc đáp, trong lòng hắn oán thầm.

Vì sao sắc mặt ta khó coi thì ngươi còn không hiểu rõ sao?

“Vậy thì chúng ta đi thôi! Ta thấy hai tên Tu La tông này đều đã đi vào đây thì các thế lực khác đại khái cũng đã chạy tới đây.” Diệp Tiêu Dao nhìn chằm chằm Vương Lập, vô cùng chờ mong nói.

Hắn có thể đạt tới trần nhà của lĩnh vực cực hạn hay không hoàn toàn dựa vào Vương Lập.

Tên này ở ngoài rìa đều có thể gặp được đại tạo hóa Huyết Trì bực này, nếu như đi vào chỗ sâu thì chỉ sợ cơ duyên sẽ càng lớn hơn.

Ngay bây giờ Diệp Tiêu Dao đã hoàn toàn coi Vương Lập là chuột tầm bảo của mình.

“Được.”

Vương Lập bị Diệp Tiêu Dao nhìn chằm chằm mà có chút sợ hãi, miễn cưỡng lấy lại tâm tình đáp.

Hắn cảm thấy mình còn có rất nhiều cơ hội tìm ra cơ duyên bảo địa.

Vèo!

Diệp Tiêu Dao thi triển Du Long Bộ xuyên qua khu rừng, vượt qua núi lớn cùng sông ngòi, thân thể nho nhỏ của hắn phảng phất như ẩn chứa lực lượng đáng sợ.

Thân pháp cơ sở Du Long Bộ mà lại đạt tới trình độ này sao?

Vương Lập ở phía sau điên cuồng đuổi theo Diệp Tiêu Dao, nhìn thân pháp của Diệp Tiêu Dao mà hắn không khỏi hoảng sợ.

Hắn cũng từng tu luyện Du Long Bộ, nhưng tốc độ của hắn ngay cả một phần mười của Diệp Tiêu Dao cũng không tính.

Một môn thân pháp cơ sở mà sao ta lại có cảm giác còn cường đại hơn so với thần thông nhỉ?

Vương Lập hoài nghi nhân sinh, nghi ngờ chính mình tu luyện thân pháp cơ sở là giả.

Đồng thời hắn còn phát hiện thực lực của Diệp Tiêu Dao tựa hồ đã mạnh hơn, điều này càng làm cho hắn khó có thể tin nổi.

Chẳng lẽ lực lượng tám mươi lăm vạn cân còn không phải là cực hạn của Tiểu Tổ?

Tiểu Tổ thật là kinh khủng!

Tốc độ của Vương Lập cũng không chậm, hắn mặc dù chỉ là vương thể nhưng đó chỉ là bề ngoài, vì hắn một đời làm Cẩu Vương thì sao có thể chỉ biểu hiện ra ngoài đơn giản như vậy?

Vương Lập ẩn dấu rất nhiều át chủ bài, Diệp Tiêu Dao hoài nghi tên này không kém gì Thái Huyền thánh tử.

Không lâu sau khi hai người Diệp Tiêu Dao rời đi, tại phương hướng huyết trì truyền ra tiếng gào thét phẫn nộ đinh tai nhức óc.

Hiển nhiên là một tên đại yêu nào đó đã phát hiện nhà mình bị trộm.

Nửa ngày sau, hai người Diệp Tiêu Dao sau khi đánh chết nhiều con yêu thú thì rốt cục cũng đến nội địa huyết quật.

Đó là một tòa huyết sơn khổng lồ vắt ngang thiên địa, mùi máu tanh nồng đậm tới cực điểm.

Có một tầng huyết vụ mỏng manh bao phủ huyết sơn mông lung mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ trên núi có lầu các, tượng đá.

Lúc này ở bên cạnh Huyết Sơn đã dừng chân không ít người, đó đều là đám cường giả của chính đạo và ma đạo đang ngồi xếp bằng chờ đợi đệ tử nhà mình cùng nhau leo lên Huyết Sơn.

Bọn hắn thường thường sẽ liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ căm thù cùng sát khí.

Sau khi đến Huyết Sơn, hai thế lực chính đạo và ma đạo mới có thể tiến hành cạnh tranh chân chính, chém giết tàn khốc.

Vèo vèo vèo vèo…

Mấy đạo thân ảnh từ trong rừng rậm đi ra, cả người tràn đầy sát khí.

Một ít đệ tử Tu La tông đã sớm chạy tới huyết sơn thấy vậy liền nhao nhao mừng rỡ, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Trái lại các đệ tử của thánh địa Thiên sư, Bồng Lai tiên đảo, thánh địa Thần Kiếm, thánh địa Thái Huyền thì nhướng mày, vẻ căm thù càng nặng.

“Thánh tử!”

Đám đệ tử của Tu La tông nhao nhao khom người hô lên.

Tiểu Tu La gật đầu, liếc nhìn trận doanh chính đạo một cái, sau đó mặt không chút thay đổi đi vào trận doanh ma đạo.

"Nghe nói Huyết Ma Tử và Chân Hỏa Tử đã chết phỉa không?" Thiên Ma Tử bình tĩnh hỏi.

“Vâng, bọn hắn đã chết.” Tiểu Tu La gật đầu đáp, rồi quay đầu nhìn về phía đám người chính đạo lạnh lùng nói: "Hai tên kia đúng là phế vật, nhưng cũng không quan trọng, vì cuối cùng bọn hắn cũng chết rồi, ta sẽ khiến cho hung thủ phải trả giá!"

Hắn phi thường bá đạo, không chút cố kỵ ở trước mặt chính đạo.

Giờ phút này trạn doanh chính đạo đã sắp tụ tập đông đủ, ngược lại là không tổn thất người nào, nghe vậy ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc, vì rất hiếm khi xảy ra đổ máu ở bên ngoài huyết sơn, đây cũng là lần đầu tiên..

“Bất kể là ai làm, nếu ngươi muốn giết người của chính đạo thì phải hỏi kiếm của ta có đáp ứng hay không!” Bồng Lai thánh tử cười nhạo nói.

Tiểu Tu La thấy thế liền mặc kệ, vì hắn chỉ thích động thủ chứ không thích đấu võ mồm.

Sau một lúc lâu, khi các đệ tử cuối cùng của ma đạo chạy tới huyết sơn, tất cả người của ma đạo đều đứng dậy.

Nhưng tứ đại thánh địa chính đạo lại trở nên đầu to như vại, sắc mặt rất khó coi.

“Tại sao Tiểu Tổ còn chưa tới?” Thái Huyền thánh tử nhíu mày hỏi.

Cơ Tiên Vận cũng là lo lắng trùng trùng, mặc dù nàng đã đưa cho Diệp Tiêu Dao ngọc bội định vị, suy đoán ra hắn không có gì đáng ngại, lại thông qua Thái Huyền thánh tử biết được có một tiểu gia hỏa đi cùng Diệp Tiêu Dao, cho nên vấn đề hẳn là không lớn.

Nhưng Diệp Tiêu Dao lại là phàm thể, quá dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đoán chừng là hắn đã chết rồi, dù hắn tiến vào nơi này thì nhất định cũng sống không được bao lâu.” Âm Dương thánh tử cười lạnh nói, đây là điều vui vẻ mà hắn muốn nhìn thấy.

Diệp Tiêu Dao vừa chết thì hắn sẽ có cơ hội lấy được Cơ Tiên Vận, vị Huyết Thần lão tổ kia sẽ không vì chuyện hôn ước mà liều chết với ma đạo nữa.

“Câm cái miệng quạ đen của ngươi lại! Lão tử sẽ giết chết ngươi đó ngươi có tin hay không?” Tiểu Kim Cương lập tức gầm lên.

Dù nói thế nào Diệp Tiêu Dao cũng là Thái Huyền Tiểu Tổ, hắn còn tu luyện qua công pháp do Diệp Tiêu Dao sáng tạo ra.

"Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Ta không tin một tên phàm thể như hắn lại có thể tránh được độc trùng mãnh thú công kích. Những yêu thú kia sẽ mặc kệ hắn có phải là đời sau của Thánh Nhân Vương hay không mà ra tay với hắn!" Âm Dương thánh tử nhếch miệng cười nói, rất hả hê khi thấy người gặp họa.

“Ngươi!”

Các đệ tử của thánh địa Thái Huyền vô cùng giận dữ.