Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đối với những người mà người khác không nhìn thấy, không nghe được, nhưng mình lại vẫn có thể nghe, nhìn thấy được, có thể nói chuyện giao lưu, thậm chí còn chạm được vào, còn phải chịu sự bảo hộ của họ. Vậy thì rốt cục nên coi những người này tồn tại hay không đây?

Trần Tinh đã gặp rất nhiều người có tinh thần dị biến, cũng đã xử lý kha khá.

Những thứ điên cuồng, tà môn, cô cũng không hề kinh sợ khi nhìn thấy, nhưng ngay lúc này, cô lại cảm thấy kỳ quái.

Chẳng qua là cô cảm thấy, khi Lục Tân nói những lời này, hắn rất nghiêm túc và tỉnh táo.

Những trạng thái hoàn toàn bất đồng như yên lặng và điên cuồng, bình thường và cổ quái, thế mà có thể đồng thời xuất hiện trên cùng một người.

Âm thanh thúc giục truyền tới tai cô: “Tổ trưởng Trần, đã điều chỉnh và chuẩn bị vũ trang xong, ngươi nên nhanh chóng đưa ra quyết định cuối cùng đi!”

Trần Tinh im lặng, Lục Tân ngồi đối diện cô cũng im lặng.

Dường như hai người đang suy nghĩ rất nhiều thứ.

Trong lòng Trần Tinh nhanh chóng đưa ra quyết định, cô đã từng gặp rất nhiều người có tinh thần dị biến, cũng đã xử lý rất nhiều sự kiện mất khống chế tinh thần tương tự, cho nên cô rất có kinh nghiệm. Vì thế, sau một lúc suy tư chăm chú, cô nghiêm túc nhìn về phía Lục Tân, nói: “Ta chỉ có một vấn đề, nếu tất cả năng lực của ngươi đều đến từ người nhà của ngươi, vậy ngươi có thể đảm bảo rằng họ không thể tuỳ ý ảnh hưởng đến ngươi không?”

Cô không phủ nhận Lục Tân chỉ vì hắn có vấn đề “người nhà”, cô chỉ hỏi những “người nhà” này có ảnh hưởng tới hắn hay không.

Lục Tân ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Ngươi lo lắng họ sẽ khống chế cơ thể của ta sao?”

Trần Tinh không phủ nhận.

Đối với cô mà nói, điểm nguy hiểm nhất của người trước mắt chính là không ai biết được hắn có bỗng dưng biến thành một người khác hay không.

Lục Tân tiếp tục suy tư chăm chú về vấn đề này.

Để hiểu rõ hơn về trạng thái của mình bây giờ, khi mới xuất hiện bệnh trạng này, hắn đã ngồi rất lâu ở thư viện.

Đọc hết tất cả các loại sách có liên quan tới “bệnh tinh thần”.

Cũng từ những quyển sách ấy, hắn hiểu được lý do vì sao tinh thần của con người lại có nhiều vấn đề như vậy, hội chứng chuyển đổi cá nhân, chứng hoang tưởng Capgras, hội chứng con rối vui vẻ, hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên, hội chứng sợ hãi không gian kín... Hắn có thể lý giải một vài hội chứng từ ý nghĩa trên mặt chữ, còn một số bệnh thì không biết mang hàm ý gì, hắn đi sâu vào phân tích triệu chứng.

Từ những kiến thức học được, hắn tự chẩn đoán bệnh cho chính mình.

Tâm thần phân liệt?

Nhắc tới cũng cảm thấy có phần giống, nhưng Lục Tân lại mơ hồ cho rằng bản thân hắn không được coi là tâm thần phân liệt bình thường.

Hắn rất muốn biết, rốt cục mình bị gì, bệnh của mình có thể chữa khỏi không.

Cho nên, ngay khi gặp người phụ nữ này, nghe cô nói những chuyện có liên quan tới tinh thần dị biến, trong lòng hắn có phần mong đợi. Có lẽ cô có khả năng chữa bệnh cho hắn. Sau khi nhìn thấy trạng thái này của hắn, cô vẫn hiểu được và không xem nó như bệnh tâm thần, mà là một loại trạng thái bình thường khác về mặt ý nghĩa. Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cô thì...Lục Tân biết hy vọng của hắn tan biến rồi.

Nếu cô ấy nghĩ hắn bình thường, sao lại cảnh giác với hắn như thế?

Hắn không thích bị nhìn với ánh mắt cảnh giác như vậy.

Cho nên hắn đành đắn đo, trả lời chậm rãi:

“Thực ra ngươi không cần lo lắng, người nhà của ta đều là người tốt cả!”

“Em gái là một đứa trẻ dễ thương, thích chơi đồ chơi, thích chạy lung tung.”

“Bố thì thích nấu ăn, con người cũng rất thật thà, chỉ luôn loay hoay trong bếp;”

“Mẹ thì rất dịu dàng, từ trước tới nay chưa từng cãi nhau với ai, chỉ thích nói lý với người ta thôi...”

“...”

Trần Tinh nhìn hắn nghiêm túc nói, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Trạng thái của người này quá bình thường...

Hắn có thể dùng một trạng thái vô cùng bình thường để miêu tả những người thật ra không hề tồn tại...

Miêu tả càng rõ, lòng Trần Tinh càng thắt lại.

Cô châm điếu thuốc, che giấu tâm trạng của mình, lúc này vẫn còn tiếng thúc giục truyền tới bên tai.

Có rất nhiều người xếp hàng cho cô chọn, cô có thể thu hồi quyết định chiêu mộ ngay lập tức, cũng có thể tăng một cấp bậc giám sát cho người này. Thậm chí có thể trực tiếp sử dụng năng lực để giết mối tai hoạ ngầm là hắn ngay trong quán bar vắng vẻ này.

Nhưng nghĩ tới biểu hiện thường ngày của hắn và hiện trạng bây giờ của Cao Tường thành, cô vẫn do dự.

Cuối cùng, trong lòng cô đã có quyết định, lấy phong bì từ trong người ra, đẩy tới trước mặt Lục Tân, nhìn vào mắt hắn:

“Bài kiểm tra dành cho ngươi là do ta sắp xếp, vì trong tình huống người bị quan sát không biết thì kết quả kiểm tra mới khách quan nhất. Vậy nên trước khi kiểm tra, ta đã lừa ngươi. Cơ mà ngươi đã vượt qua được bài kiểm tra, cũng giúp bọn ta giải quyết hết đám quái vật tinh thần cấp 1 kia!”

“Vì thế có thể coi ngươi đã hoàn thành một nhiệm vụ, đây là thù lao dành cho ngươi!”

Lục Tân sửng sốt, cầm phong bì lên, mở ra nhìn, bên trong là một xấp tiền giấy.

Mệnh giá trên mỗi tờ đều là năm mươi tệ.

Gương mặt ban nãy có phần thất vọng của Lục Tân bây giờ đã sáng lên một chút.

“Đây là một vạn tệ!”

Trần Tinh tiết kiệm cho hắn chút công sức đếm tiền, nói thẳng.

“Một vạn sao?”

Sắc mặt Lục Tân rõ ràng xuất hiện chút thay đổi.

Sau sự kiện mặt trăng đỏ, hệ thống tiền tệ đã trải qua một lần xáo trộn. Tiền lương mỗi tháng ở công ty của hắn chỉ có một nghìn tệ.

Mà hắn còn là nhân viên kiểu mẫu của công ty nữa chứ!

“Là ngươi nên được nhận!”

Trần Tinh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tân, cười nói: “Hơn nữa với năng lực này, ngươi muốn kiếm tiền cũng không khó lắm đâu!”

“Vẫn khó mà...”

Trong lòng Lục Tân nghĩ thầm, hắn cầm phong bì lên, nắm chặt trong tay:

“Đúng lúc ta đang thiếu tiền!”

Trần Tinh như có điều suy tư, trong lòng lại nghĩ thầm: “Thích tiền, chỉ số nguy hiểm lại giảm xuống...”

Lục Tân rõ ràng hơi căng thẳng, hắn do dự một chút, nhỏ giọng hỏi:

“Các ngươi luôn trả nhiều như vậy?”

“Còn có thể nhiều hơn hiện tại nữa kìa!”

Trần Tinh nói:

“Đám quái vật tinh thần này đã được điều tra, hơn nữa còn được phong ấn và giám sát, dù ngươi không ra tay thì chúng ta vẫn có thể tiêu diệt chúng một cách dễ dàng, thế nên chỉ trả thù lao một vạn tệ. Nhưng trong tình huống bình thường, khi thành viên của tổ hành động hoàn thành xong nhiệm vụ điều tra và loại bỏ, mức thù lao chúng ta chấp thuận là khoảng ba vạn tệ...”

“Ba chục ngàn...”

Lục Tân không còn chú ý tới những thứ khác nữa rồi.

Hắn rõ ràng bị kinh động, thần sắc vô cùng sửng sốt.

“Đúng!”

Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Trần Tinh cảm thấy yên tâm hơn rồi, cười trả lời: “Về sau ngươi chắc chắn sẽ không thiếu tiền!”

Lục Tân thật sự rất thích nghe những lời này!