Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trên màn hình xuất hiện bốn hoa văn, chia ra đánh dấu kỹ năng, ma hạch, thuộc tính và vé vào cửa.

Lý Tu đã được chứng kiến kỹ năng của người thí luyện, quả thật vô cùng thần kỳ, đó là năng lực mà Lý Tu không bắt chước được.

Nhưng năng lượng do một chút kỹ năng như vậy bùng nổ ra vẫn còn kém xa ma trang, không đáng để ma trang sư lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm.

Ma hạch và thuộc tính thì càng không cần phải nói. Người bình thường tiến vào sân thí luyện sẽ nhận được ma hạch, càng thêm không cần khiến ma trang sư quý giá đi mạo hiểm, thuộc tính thân thể cũng không phải là thứ ma trang sư cần, nên càng không cần rồi.

Còn vé vào cửa, trước kia Lý Tu chưa từng nghe nhắc đến, cũng không biết nó là cái gì.

Không có gì để do dự, Lý Tu lựa chọn vé vào cửa.

Theo lựa chọn của Lý Tu, ba hoa văn khác đều biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn dư lại hoa văn kia, lại trực tiếp bắn ra từ giữa màn hình, biến thành một tấm thẻ chân thật có hoa văn kỳ quái ở trước mặt Lý Tu.

Lý Tu còn chưa kịp cẩn thận nhìn xem hoa văn kia là gì, hoa văn trên thẻ đã sáng lên, lóe lên tia sáng xanh quỷ dị, nhanh chóng biến thành một vòng xoáy ánh sáng, sinh ra một luồng lực lượng không thể chống lại, kéo Lý Tu vào trong vòng xoáy ánh sáng.

Bốn phía hoàn toàn tối đen, chỉ có một tia sáng lờ mờ phát ra từ chiếc đèn dầu bằng đồng cổ xưa, ánh sáng quá mờ, chỉ có thể chiếu sáng được cái bàn ở dưới ngọn đèn và khoảng cách chừng một mét gần đó.

Men theo ánh đèn lờ mờ, Lý Tu mơ hồ thấy được phía sau cái bàn để một thứ gì đó màu xanh đậm, cao hơn người, nhìn giống như là thứ gì đó được đúc bằng kim loại.

Lý Tu tiến lên trước hai bước, đi đến trước bàn nhìn kỹ, phát hiện bề ngoài thứ kia khác biệt, hình dáng toàn thân thậm chí giống như quan tài đựng xác ướp dựng đứng ở đó, lại hơi khác biệt một chút.

Đột nhiên, ở vị trí mặt của thứ giống như quan tài xác ướp kia mở ra hai cái lỗ, một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện ở phía sau lỗ thủng.

Đôi mắt kia lạnh lẽo, khát máu, tà ác, dưới ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi xuống, yêu dị giống như mắt lệ quỷ.

Lý Tu chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, thân thể giống như bị một luồng lực lượng vô hình trói buộc lại, hoàn toàn không thể động đậy.

“Ma linh!” Lý Tu ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, hắn đã chiến đấu với ma linh nhiều năm, đã mau nhanh biết được thứ trong quan tài xác ướp kia là gì.

Nhưng Lý Tu tìm khắp ký ức của mình nhưng vẫn không nghĩ ra được, trong số ma linh mà hắn biết, có ai mọc ra đôi mắt khiến người ta hoảng sợ như vậy.

Dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt kia, thân thể của Lý Tu mất khống chế, lại đi từng bước một về phía quan tài kim loại đang giam cầm ma linh kia.

Lý Tu hoảng sợ trong lòng. Hắn đã từng gặp nhiều ma linh mạnh mẽ, nhưng chưa từng thấy ma linh nào kinh khủng như vậy, gần như chỉ dựa vào lực lượng của ánh mắt đã có thể chi phối được thân thể của hắn, khiến cho hắn không hề có lực phản kháng.

Lý Tu không dám tưởng tượng, nếu trên Trái Đất xuất hiện ma linh như vậy, hắn nên chiến đấu như thế nào.

Cho dù mặc ma trang tiên tiến nhất, có đánh bại được ma linh như vậy hay không còn là một ẩn số.

Đột nhiên, trên quan tài kim loại sáng lên tia sáng màu xanh lam, giống như dòng điện màu lam bắt đầu lượn lờ.

Lý Tu nghe được tiếng thét chói tai thống khổ truyền ra từ trong quan tài kim loại. Ma linh bên trong giống như bị điện giật run rẩy, sau đó đôi mắt màu đỏ kia đã biến mất không thấy đâu nữa, lực lượng giam cầm hắn cũng biến mất.

Khôi phục quyền khống chế thân thể, Lý Tu đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thở phì phò từng ngụm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quan tài kim loại.

Hồi lâu quan tài kim loại không có động tĩnh gì, Lý Tu chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cái bàn đặt ngọn đèn.

Đó là một bàn đá hình chữ nhật, so với việc nói nó là một cái bàn, trên thực tế càng giống như bàn thờ dùng để cung phụng hơn.

Bàn thờ vô cùng thô ráp, được khắc từ đá, giống như vốn không hề đánh bóng, trên mặt đều là đường vân dày đặc và điểm lộm cộm cao thấp khác nhau.

Ở giữa bàn thờ đặt ly đèn bằng đồng kia, bệ đèn đồng chắc được làm từ đồng thau, nhưng bây giờ đã chi chít vết rỉ đồng màu xanh, màu sắc loang lổ cũ kỹ khiến cho nó giống như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng tàn phá.

Dầu thắp là một loại dầu màu đen, thoạt nhìn sền sệt lạ thường, hơi giống dầu thô, lại tản ra mùi quái dị.

Mùi kia không hề dễ ngửi, thậm chí khiến người ta cảm thấy hơi thối, nhưng mùi kia sẽ không khiến người ta khó có thể chịu được.

Đột nhiên, Lý Tu phát hiện bên cạnh ngọn đèn còn có một thứ, bởi vì dưới ánh đèn có khoảng tối, hơn nữa đột nhiên tiến vào nơi tăm tối như vậy, ánh mắt còn chưa hoàn toàn thích ứng, cho nên mới vừa rồi Lý Tu đã không nhìn thấy thứ này.

Cẩn thận quan sát, phát hiện đó lại là một khẩu súng lục có tạo hình vô cùng quái dị.

Kiểu dáng súng lục, nòng súng còn dài hơn súng lục bình thường rất nhiều, cũng càng to hơn. Toàn thân súng có màu trắng xám mờ nhạt, không có sáng bóng của kim loại, thoạt nhìn không giống như kim loại, nhưng cũng không thể xác định.

Báng súng, nòng súng, ổ quay, thậm chí là trên cò súng đều có hoa văn màu đỏ như máu.

Hoa văn bất quy tắc vô cùng, cũng không hề có cảm giác đối xứng mà loài người thích, lại giống như mạch máu thật nhỏ phân bố trên thân súng.

Súng lục cổ quái này còn lớn hơn súng lục bình thường một chút, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy cồng kềnh, ngược lại, có một vẻ đẹp yêu dị, giống như một nhà nghệ thuật mắc bệnh tâm thần, chế tạo ra một tác phẩm nghệ thuật hệ hắc ám.

Đó là mỹ cảm của tác phẩm nghệ thuật, nhưng lại khiến cho người ta dựng cả tóc gáy, không rét mà run.

Trừ đó ra, trên bàn không có thứ gì khác nữa, Lý Tu hơi do dự, thò tay cầm khẩu súng lục cổ quái kia.