Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ánh mắt màu đỏ trên quan tài kim loại đột nhiên lại mở ra, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lý Tu, nhưng một lần này Lý Tu không cảm giác được lực lượng trói buộc thân thể kia nữa.

Lý Tu không biết đây rốt cuộc là đâu, cũng không có bất cứ nhắc nhở nào, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để đưa ra phán đoán.

Khẩu súng này có lẽ là mấu chốt của nơi đây.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt màu đỏ kia, ngón tay chậm rãi chạm vào báng súng, xúc cảm lạnh như băng khiến Lý Tu không nhịn được ớn lạnh.

Giống như không phải Lý Tu đang chạm vào một khẩu súng mà là một thứ được khắc từ băng.

Trong nháy mắt khi Lý Tu chạm vào khẩu súng lục, tròng mắt màu đỏ kia rõ ràng co rụt lại một chút.

Phản ứng này khiến Lý Tu càng thêm xác định suy đoán của mình, thò tay nắm lấy báng súng, định cầm lấy khẩu súng lục.

Nhưng một giây sau, Lý Tu lại biến sắc.

Súng lục giống như được cố định lên trên mặt bàn, Lý Tu lại không thể cầm được nó lên, thậm chí còn không nhúc nhích được chút nào.

Lý Tu khẽ nhíu mày, không để ý đến khí lạnh truyền đến trên tay, dùng hết sức lực định cầm lấy khẩu súng lục.

Kết quả lại khiến Lý Tu hơi giật mình. Với toàn lực, khẩu súng lục kia lại không hề nhúc nhích, điều này khiến cho hắn hơi hoài nghi, có phải súng lục đã bị cố định trên bàn đá hay không.

Ánh mắt màu đỏ lộ ra vẻ trào phúng, mặc dù không hề có bất cứ âm thanh gì, nhưng lại khiến cho Lý Tu cảm giác nó dường như đang nói: “Chỉ có vậy…”

Lý Tu cảm thấy tay sắp bị đông cứng rồi, thu tay về đặt lên môi hà hơi nóng, một hồi lâu sau mới khiến những ngón tay đã bị đông lạnh đến hơi chết lặng khôi phục tri giác.

Đồng thời Lý Tu vẫn luôn dùng ánh mắt quan sát khẩu súng lục kia, không hề phát hiện ra giữa khẩu súng lục này và cái bàn đá có thứ gì cố định.

Không do dự, Lý Tu duỗi cả hai tay tới, cấp tốc cầm lấy khẩu súng, muốn dựa vào sức của mười ngón tay để cầm lấy nó.

Kết quả khẩu súng vẫn không bị Lý Tu cầm lấy, chỉ hơi nhúc nhích.

Hai tay Lý Tu liên tục thêm sức, gân xanh trên trán đều đã nổi lên, nhưng vẫn không thể cầm được khẩu súng lục kia lên, chỉ khiến vị trí của khẩu súng lục di chuyển một chút mà thôi.

Chuyện này thật sự khiến Lý Tu giật mình rồi, buông tay khỏi súng, xoa hai tay sắp bị đông cứng đến tê dại, trong lòng âm thầm kinh ngạc: “Khẩu súng lục kỳ quái này không hề bị cố định ở trên mặt bàn đá, nhưng nó quá nặng, cho nên ta mới không cầm lên nổi. Nhưng một khẩu súng thôi mà, cho dù lớn hơn khẩu súng bình thường một chút cũng không thể nặng hơn bao nhiêu được, sao lại có thể nặng đến như vậy chứ. Hơn nữa vì sao khẩu súng này lại lạnh như vậy, đây thật sự là khẩu súng lục cho người dùng sao?”

Ánh mắt màu đỏ đã không còn cảm giác áp bách trợn mắt nhìn như trước nữa, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.

Lý Tu biết với lực lượng của mình, cho dù thử thế nào đều không thể cầm khẩu súng lục này được.

Khi hắn đang nghĩ xem còn có biện pháp nào khác không thì lại đột nhiên phát hiện bóng sáng thay đổi, chờ khi cảnh tượng trước mắt hắn ổn định lại, hắn phát hiện mình đã đến trước cửa đá màu lam.

Lập tức, có hai binh lính cầm súng xông lên, một binh lính chĩa súng vào đầu Lý Tu, một binh lính khác soát người, cầm hết ma hạch do Lý Tu đạt được đi.

Lý Tu không hề để ý đến mấy thứ kia, mặc kệ binh lính lấy hết ma hạch đi.

“Không tệ, lần đầu tiên tiến vào cánh cửa Thí Luyện đã có thể lấy được nhiều ma hạch như vậy, xem ra trước kia ngươi đã từng trải qua cánh cửa Thí Luyện khác.” Lão Cổ nhìn ma hạch binh lính đưa đến, tiện tay ném vào trong hòm, quan sát Lý Tu, cười híp mắt nói.

Lý Tu chưa trả lời lão Cổ, suy nghĩ trong đầu hắn đều là khẩu súng lục kỳ quái và ma linh trong quan tài kim loại kia.

Đó là ma linh mạnh mẽ mà hắn chưa từng thấy. Nếu ma linh như vậy xuất hiện ở trên Trái Đất, chắc sẽ mang đến tai họa không cách nào tưởng tượng nổi cho Trái Đất, ma trang sư có thể tiêu diệt được nó hay không, bản thân Lý Tu cũng không hề nắm chắc.

Súng lục kỳ quái càng khiến cho hắn tò mò, kia rốt cuộc là thứ gì.

“Chẳng lẽ chỉ bởi vì mấy thứ này nên ngươi mới không để ý đến sống chết, liên tục tiến vào cánh cửa Thí Luyện, đến chết đều không hối hận sao?” Lý Tu thầm nói trong lòng.

Thí luyện hoàn thành, hơn một trăm người chỉ còn lại chừng tám mươi người, dưới sự xua đuổi của bọn lính, lại quay về trong gian phòng nhỏ hẹp ẩm ướt kia.

Lý Tu không bị đưa về căn phòng ban đầu, mà được binh lính dẫn đến một căn phòng khác.

Căn phòng này tốt hơn căn phòng trước đó nhiều, ở nơi này thậm chí còn có thể dùng xa hoa để hình dung. Không chỉ rộng mở, còn được trang trí đơn giản, trên nền còn được trải sàn chống ẩm.

Trên tường bên cạnh còn bày tủ rượu, bên trong để không ít rượu đỏ.

“Căn cứ vào hợp đồng thì ngươi có thể rời khỏi đây rồi, nhưng bây giờ xuất hiện một chút vấn đề, con đường đi ra ngoài đã bị ma linh đánh sập rồi, cho nên chỉ có thể uất ức ngươi ở lại đây thêm một thời gian ngắn nữa. Chờ cứu viện xử lý hết ma linh ở bên ngoài, sau khi dọn dẹp sạch sẽ con đường đi ra thì ngươi mới có thể rời đi.” Lão Cổ ngồi sau bàn viết rộng rãi, liếc nhìn giấy tờ hợp đồng trong tay, khẽ cười nói: “Đương nhiên, nợ ngươi thiếu đã trả rồi, đãi ngộ của ngươi hoàn toàn khác với những tên kia, ta sẽ bố trí phòng đơn cho ngươi, để ngươi có thể ở thoải mái một chút, về phương diện ẩm thực cũng được chú ý, nhưng…”

“Ngươi còn muốn để ta tiến vào cánh cửa Thí Luyện, đúng không?” Lý Tu nhìn khuôn mặt già nua ra vẻ đạo mạo của lão Cổ, bình tĩnh nói.

“Hiện giờ tình huống bên ngoài còn chưa sáng tỏ, trước khi cứu viện đến đây, không ai có thể nói chắc được ma linh có xông tới hay không. Lỡ ma linh thật sự xông tới, ma trang sư là bảo đảm duy nhất cứu mạng chúng ta. Kiếm một ít ma hạch cung cấp cho ma trang sư, để cho bọn họ có được năng lượng chiến đấu đầy đủ, ngươi tiến vào cánh cửa Thí Luyện không phải vì ta hay vì người khác, mà là vì chính ngươi.” Lão Cổ nói như đang tận tình khuyên nhủ.

“Đã biết, không cần đổi phòng, cũng không cần chăm sóc đặc thù, ta quay về phòng ban đầu.” Lý Tu liếc nhìn lão Cổ, ung dung, thản nhiên nói.