Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi Lý Tu về đến phòng, trong phòng chỉ còn lại bảy người, thêm cả hắn là tám. Chỉ một lần thí luyện mà phòng họ đã chết mất năm người.

Mấy người khác thấy Lý Tu trở về, ánh mắt nhìn Lý Tu đã hoàn toàn khác trước, có phần ước ao nhưng nhiều hơn là sự kiêng dè và sợ hãi.

A Phỉ nhìn Lý Tu, cũng không nói gì, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Lý Tu cũng không có gì muốn nói, quay về giường mình, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng não bộ vẫn không ngừng vận động.

Lão Cổ cũng không phải người đáng tin. Lời hắn nói vốn là để Lý Tu tiếp tục mạo hiểm tham gia thí luyện ở đây, đến khi ép sạch chút giá trị cuối cùng của hắn.

Nơi đây khác với bên ngoài, ở đây có chết vài người cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Dù sau đó có người tra ra được, lão Cổ cũng có thể nói lần đầu Lý Tu vào cửa thí luyện đã chết rồi, không phải chuyện không thể.

Lý Tu cũng không hối hận một mình tới đây. Dù lão Cổ không thả hắn ra, nếu hắn thật sự muốn đi ra ngoài thì vẫn sẽ có cách của hắn.

Trong căn cứ vực sâu có hai ma trang sư. Chỉ cần cướp được một bộ ma trang là không một ai có thể ngăn cản Lý Tu rời đi.

Ma trang sư rất mạnh nhưng đó là khi mặc ma trang. Ma trang sư chỉ là con người, cũng cần phải ăn uống, không thể mặc ma trang 24/24 được, chắc chắn sẽ có cơ hội, chỉ cần chờ đợi cơ hội tới là được.

Huống chi bản thân loại ma trang kiểu cũ vốn tồn tại khuyết điểm, nếu có thể lợi dụng thỏa đáng thì đoạt lấy cũng không phải chuyện khó.

Ai mà người được, ma trang sư đỉnh cấp cao cao tại thượng lại tới đây.

Song Lý Tu cũng không vội ra ngoài. Vì hắn muốn biết rõ, nơi mà vé vào cửa đưa hắn đi rốt cuộc là chỗ nào, ma linh bị nhốt trong quan tài kim loại là chuyện gì, súng lục huyết văn lại là thứ gì.

Mà muốn hiểu rõ tất cả thì hắn hải lấy được súng lục huyết văn trước đã.

Lý Tu là ma trang sư mạnh nhất, cũng là người thí luyện mạnh nhất. Sức mạnh của hắn và tố chất thân thể cũng mạnh hơn người bình thường. Đó là kết quả của sự rèn luyện nhiều năm nhưng so với người thí luyện từng trải qua nhiều lần cường hóa thì cơ thể như vậy vẫn còn hơi yếu.

"Đã thế thì trước tiên phải biến cơ thể này trở lên mạnh mẽ. Bất kể là để lấy được súng lục huyết văn kỳ lạ kia hay là để cướp đoạt ma trang, đây đều là lựa chọn tốt nhất." Lý Tu âm thầm tính toán.

Lão Cổ nhìn trúng năng lực của hắn, muốn để hắn tiếp tục bước vào cửa thí luyện, điều này cũng chính hợp ý Lý Tu.

Có lẽ là vì khi thí luyện chịu áp lực tâm lý quá lớn, tinh thần cực kỳ mệt mỏi, người trong phòng đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lý Tu cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, Lý Tu cảm nhận được có người đang đến gần giường mình. Giờ hắn đang chiếm cả một cái giường tầng, đáng lẽ không có ai cần tới gần hắn mới đúng.

Lý Tu lập tức mở mắt, phát hiện trong bóng tối một người đang đứng trước giường hắn. Hắn nhìn kỹ lại, hóa ra là A Phỉ.

A Phỉ đặt ngón tay thon dài lên môi hắn, ra hiệu đừng lên tiếng.

Thấy Lý Tu ngầm hiểu, không phát ra tiếng, cũng không có động tĩnh gì, A Phỉ liếc nhìn xung quanh, thấy trong bóng tối không có dị động gì, mọi người đều đang say ngủ, nàng đột nhiên làm ra hành động khiến Lý Tu phải giật mình.

A Phỉ như một con mèo bước không tiếng động, chui vào chăn Lý Tu, nằm sát vào Lý Tu.

A Phỉ nằm đối mặt với Lý Tu, giữa hai người gần như không có khoảng cách, mặt cũng sắp dán lên mặt đối phương rồi.

"Sao ngươi không rời đi?" A Phỉ nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ để người gần trong gang tấc là Lý Tu nghe được, thậm chí còn nghe không rõ lắm.

Lý Tu nhìn A Phỉ im lặng, hắn không hiểu A Phỉ có ý gì.

"Lão Cổ đưa ngươi đi không phải là vì hợp đồng của ngươi đã hoàn thành, phải thả ngươi đi sao?" A Phỉ thấy Lý Tu chưa hiểu ý nàng, lại nhỏ giọng nói.

"Ừ." Lý Tu thấp giọng đáp lại.

"Vậy sao ngươi lại trở về?" A Phỉ nhìn chằm chằm Lý Tu truy hỏi.

"Lão Cổ nói bên ngoài có ma linh, đánh sập thông đạo rồi, giờ không ra được, phải đợi đội cứu hộ thanh lý ma linh bên ngoài và thông đạo bị sập đã." Lý Tu lặp lại lời lão Cổ đã nói với hắn.

"Ngươi tin hắn à?" A Phỉ nhìn chằm chằm Lý Tu hỏi.

"Không tin cũng làm gì được?" Lý Tu hỏi lại.

A Phỉ nhìn Lý Tu chằm chằm, không nói gì nữa, như con mèo ma quái trượt ra khỏi ổ chăn của Lý Tu, im hơi lặng tiếng quay về giường mình.

Lý Tu biết A Phỉ chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí có thể còn nghi ngờ hắn là gian tế do lão Cổ phái tới.

Thật ra Lý Tu cũng không tin A Phỉ. Hắn nghe nói A Phỉ đã ở đây gần ba năm, rốt cuộc nàng nợ bao nhiêu mà ba năm còn chưa trả xong?

Dù là tội phạm giết người tội ác tày trời cũng phải đi ra lâu rồi nhưng A Phỉ vẫn còn ở lại đây.

Hơn nữa ba năm, nếu tính theo mỗi tuần vào cửa thí luyện một lần thì trình độ cường hóa cơ thể của A Phỉ chắc chắn không chỉ như bây giờ, hẳn là phải mạnh hơn thế nhiều mới đúng.

Trong mắt Lý Tu, chỉ có thể là A Phỉ không vào cửa thí luyện nhiều lần như vậy, có lẽ nàng là quân cờ ngầm mà lão Cổ sắp xếp ở bên này, hoặc là có nguyên nhân đặc biệt nào đó.

Trước khi làm rõ lai lịch của A Phỉ, Lý Tu cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng.

Nơi này vốn không phân biệt ngày đêm, sáng tối, thậm chí ngay cả khái niệm thời gian đều trở lên mơ hồ.

Trước khi tiến vào căn cứ vực sâu, trừ quần áo và vật dụng hàng ngày ra, mọi thứ trên người họ đều bị lấy đi, vốn không có mấy thứ như đồng hồ đeo tay để phán đoán thời gian.

Cũng không biết ngủ bao lâu, đã có người lục tục dậy hoạt động, thậm chí đi ngoài trong phòng vệ sinh quây bằng bạt ở góc tường chỉ chứa được một người.