Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Cơ hội để chúng ta giết chết đám người lão Cổ cũng chỉ có lần này. Song trước đó, ngươi phải trụ được bốn lần thí luyện phía trước đã. So với Thiên Nhai Hải Giác, bốn lần thí luyện này mới là khó khăn nhất." Nét mặt A Phỉ cực kỳ nghiêm trọng, tiếp tục nói: "Theo ta phân tích và tổng kết được, trong bốn lần thí luyện tiếp theo, lần đầu tiên và lần thứ ba có trên tám mươi phần trăm là thí luyện cấp E và cấp D. Thí luyện như vậy đều có tiêu chuẩn tương đối đơn giản, với năng lực của ngươi cũng không khó để đạt được."

"Nhưng lần thứ hai và thứ tư sẽ rất phiền phức. Lần thứ hai rất có thể sẽ xuất hiện thí luyện sinh cầu tốc có độ khó cấp C. Mà thí luyện lần thứ tư ngay trước cấp S, có chín mươi phần trăm khả năng xuất hiện thí luyện cấp B và mười phần trăm khả năng xuất hiện thí luyện cấp A."

"Cấp C cũng không vấn đề gì lắm." Lý Tu nói.

"Vấn đề lớn đấy. Đừng thấy ta đặt cho nó cái tên sinh tử cầu tốc thì cho rằng đó vẫn là thí luyện bóng đá mà ngươi am hiểu. Trên thực tế hoàn toàn ngược lại. Đó là thi đấu bóng chày, cũng là hai người một tổ quyết đấu phân sinh tử. Đến lúc đó ta không thể tổ đội cùng ngươi, cửa ải này sẽ rất nguy hiểm với ngươi." A Phỉ nghiêm mặt nói: "May mà sinh tử cầu tốc ở thí luyện thứ hai. Khi ấy ngươi còn có khả năng lựa chọn đối thủ khá yếu. Nếu sinh tử cầu tốc nằm ở thí luyện thứ tư thì ngươi muốn sống sót sẽ khó khăn hơn thí luyện cấp B rất nhiều."

Lý Tu biết A Phỉ có ý gì. Trên thực tế, bốn lần thí luyện còn lại chính là để lão Cổ loại trừ hết những người thí luyện bị ép đến nơi này như bọn họ.

Càng về sau, người thí luyện bình thường còn dư lại sẽ càng ít. Đến lần thí luyện thứ tư, rất có khả năng sẽ không tìm được người thí luyện bình thường nữa.

Đến lúc đó chỉ có thể lựa chọn nhân viên quản lý làm đồng đội. Tố chất thân thể của Lý Tu sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

"Đáng tiếc, sinh tử cầu tốc không phải bóng đá sở trường của ngươi, bằng không đã chẳng phiền phức như vậy. Ngươi nhất định phải chọn được một đối thủ yếu ở sinh tử cầu tốc, chỉ cần kiên trì qua một vòng rồi lập tức rời khỏi thí luyện." A Phỉ thở dài nói.

"Trước đây ta từng chơi bóng chày đôi lần, sinh tử cầu tốc hẳn không có vấn đề gì." Lý Tu tiếp lời.

"Ngươi còn biết chơi bóng chày à? Từng luyện bao lâu?" A Phỉ mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

"Chỉ chơi hai lần thôi. Lần đầu tiên chừng nửa tiếng, lần thứ hai khoảng năm phút gì đó." Lý Tu ngẫm nghĩ một lát rồi đáp.

"Ngươi nói hai lần là đúng hai lần luôn hả, như vậy có khác gì không chơi đâu." A Phỉ cạn lời.

"Có, ta biết quy tắc rồi." Lý Tu suy nghĩ rồi nói.

"Biết cũng vô dụng. Thôi bỏ đi, ngươi vẫn dựa theo kế hoạch của chúng ta mà làm." Dừng một lát, A Phỉ lại nói tiếp: "Về phần thí luyện thứ tư là cấp B hoặc cấp A, ta cũng không biết chính xác rốt cuộc sẽ là hạng mục gì, chỉ đành đến lúc đó rồi quyết định sau. Thí luyện lần đầu và lần thứ ba, ngươi hãy cố gắng nhận thêm phần thưởng nhiều nhất có thể. Không phải là ma hạch mà là cường hóa thân thể, làm tiền đề cho thí luyện lần thứ tư. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi."

Hai người lại thương lượng thêm vài chi tiết, sau đó bèn tự đi nghỉ ngơi, dưỡng sức cho thí luyện tiếp theo.

Đã lâu rồi Lý Tu chưa từng có cảm giác kích thích như vậy. Trong lĩnh vực ma trang sư, hắn chính là sự tồn tại vô địch.

Điều khiển ma trang mạnh nhất, giết chết ma linh mạnh nhất, rất lâu chưa từng có cảm giác áp lực như vậy.

"Có lẽ trở thành một người thí luyện cũng không phải một lựa chọn tồi." Loại cảm giác áp lực này lại khiến Lý Tu trở nên hưng phấn.

Hiện tại Lý Tu thật sự mong đợi thí luyện tiếp theo, đặc biệt là Thiên Nhai Hải Giác cấp S.

Trong văn phòng của lão Cổ có ba người đang ngồi, lão Cổ, dẫn đầu nhân viên quản lý trong thí luyện hôm nay là Lý Trường Thanh, còn có thanh niên mắt hẹp dài, lão Cổ gọi hắn là Kim Chân Hoán.

"Lão Cổ, có muốn giải quyết Lý Tu trước hay không?" Lý Trường Thanh nhìn về phía lão Cổ hỏi.

"Không cần phải gấp. Giờ A Phỉ muốn hợp tác với tiểu tử kia, nếu giết hắn ngay chẳng khác nào chặt đứt đường sống của A Phỉ. Đừng bức ép nàng quá, giữ nàng lại còn có tác dụng." Lão Cổ cười híp mắt nói.

"A Phỉ hiểu rõ hạng mục thí luyện đó hơn chúng ta, ngộ nhỡ..." Lý Trường Thanh nhíu mày, không đồng tình với suy nghĩ của lão Cổ lắm.

"Không có ngộ nhỡ. Chúng ta cho nàng hy vọng nhưng lại không thể để nàng thật sự có hy vọng." Lão Cổ tỏ vẻ thâm sâu nói.

"Ý ngươi là... Trước khi bắt đầu thí luyện cuối cùng sẽ giết chết Lý Tu?" Lý Trường Thanh lập tức hiểu được ý lão Cổ.

"Cứ giữ hắn lại đã, để A Phỉ có chút hy vọng, tránh nàng làm ra hành động cá chết lưới rách, không chừng sau đó còn có tác dụng." Lão Cổ nói.

"Hiểu rồi." Lý Trường Thanh mỉm cười gật đầu.

"Lão Cổ, đến lúc đó hãy để ta kết liễu Lý Tu." Kim Chân Hoán đột nhiên cất lời với giọng điệu không cho phép hoài nghi.

"Tổng giám Kim sao phải để ý đến một người như vậy? Tuy Lý Tu cũng đủ khôn ngoan và thủ đoạn nhưng so với người cao quý như ngươi, hắn vốn chẳng là cái thá gì cả, đáng để ngươi làm ô uế tay mình sao?" Lão Cổ cẩn trọng lựa lời nói.

"Thứ hắn nợ ta, ta muốn tự tay lấy về." Khi nhắc tới Lý Tu, trong đôi mắt hẹp dài của Kim Chân Hoán toát lên vẻ khác thường.

"Ngươi vui là được rồi." Lão Cổ đương nhiên không phản đối, cười ha hả đồng ý với Kim Chân Hoán.

Khi Lý Tu vừa tỉnh dậy, A Phỉ đang thu dọn đồ đạc.

Chẳng bao lâu sau, tiếng còi báo động chói tai lại vang lên.