Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tiếng kêu gào thê thảm vang lên trong tuyệt vọng, người trẻ tuổi nổ tung mà chết.

“Vòng thí luyện đầu kết thúc, tháo xuống vòng tay thí luyện có thể rời khỏi sân thí luyện, vòng thí luyện tiếp theo sẽ bắt đầu sau khi đếm ngược kết thúc.”

Sau khi âm thanh lạnh như băng kết thúc, đếm ngược sáu trăm giây xuất hiện trên màn hình lần nữa.

Mọi người dồn dập tháo xuống vòng tay, bị truyền tống ra sân thí luyện trong một mảnh trắng loá, chỉ chốc lát sau, bên trong sân thí luyện chỉ còn lại ba người.

Lý Tu ở lại trong sân thí luyện, hắn muốn đi đến cuối cùng, xem bên trong sân thí luyện này, rốt cuộc có đồ vật gì giá trị đến mức bạn của mình dùng mạng đi mạo hiểm.

Theo Lý Tu biết, người bạn kia của hắn, sân thí luyện hắn tiến vào lần đầu tiên cũng là đây, nghe nói hắn cũng đi đến cuối cùng.

Thế nhưng cho dù cùng một sân thí luyện, hạng mục và quy tắc thí luyện không nhất định sẽ giống nhau, hắn cũng không biết ban đầu bạn của mình đã trải qua loại thí luyện nào rồi đi đến cuối cùng.

Hai người ở lại khác, một là A Phỉ, còn có một nam nhân hai ba mươi tuổi, thân cao hơn một mét tám, mái tóc màu nâu, làn da màu lúa mì lộ ra sức sống khỏe mạnh, thoạt nhìn vô cùng cường tráng.

“Vòng thi thứ hai sắp bắt đầu, quy tắc không thay đổi, mời lựa chọn đồng đội của mình.” Đếm ngược bắt đầu lần nữa.

Nam nhân kia đột nhiên đi đến nói với Lý Tu: “Hiện tại chỉ còn lại ba người chúng ta, tất nhiên có một người không thể tổ đội, có lẽ sẽ bị loại bỏ trực tiếp. Nữ nhân kia có lực lượng vượt xa người bình thường, chắc hẳn là người thí luyện đã từng cường hóa rất nhiều lần, hai chúng ta đều là người mới, chúng ta hợp thành đội là lựa chọn tốt nhất, ngươi thấy thế nào?”

Lý Tu liếc mắt nhìn A Phỉ, thấy nàng hoàn toàn thờ ơ, cũng không định ngăn cản, thế là hắn gật đầu nói: “Cũng được.”

Sau khi hai người bắt tay, con số bên trên vòng tay của Lý Tu biến thành 2. Nói cách khác, tố chất thân thể của nam nhân này còn ở trên Triệu Liệt, gần với A Phỉ.

“Thật ngại quá, đối với sân thí luyện này, ta quả thật là một người mới, nhưng trước khi đến sân thí luyện này, ta đã từng đi sân thí luyện khác, từng được cường hóa thân thể không ít lần.” Nam nhân khẽ cười nói: “Hơn nữa, khác với kẻ gà mờ như Triệu Liệt, ta đã từng là cầu thủ tốt nhất trong giải ngoại hạng chân chính, thật trăm phần trăm.”

“Không quan trọng, không có gì phải ngượng.” Lý Tu căn bản không thèm để ý nam nhân là mới người hay người cũ, hoặc là người nào khác.

“Số 1 luân không, trực tiếp thăng lên vòng đấu tiếp theo, thí luyện bắt đầu.” Theo âm thanh không chút cảm tình kia, Lý Tu và nam nhân cùng được truyền tống vào sân.

Lý Tu lại đứng trước khung thành, gánh vác vị trí thủ môn, nam nhân thì đứng trước quả bóng.

“Ta nghĩ ta nên nói cho ngươi tên của ta, ta tên là Ngũ La.” Nam nhân không đá bóng ngay lập tức, mà giới thiệu một chút về mình trước.

“Ngũ La? Tiền đạo chủ lực của đội Thần Thái Dương, cầu thủ tốt nhất giải đấu vòng tròn? Khó trách trông hơi quen.” A Phỉ nghe thấy tên của nam nhân, có hơi ngoài ý muốn, nói.

“Không nghĩ tới ngươi còn từng nghe nói về tên của ta, chẳng lẽ ngươi là fan bóng đá của ta, vậy thật là vinh hạnh của ta.” Ngũ La thân sĩ lên tiếng chào A Phỉ.

A Phỉ không nói chuyện với Ngũ La. Trên thực tế, nàng không phải là fan bóng đá gì cả, chỉ bởi vì khi nàng còn rất nhỏ, cha yêu thích bóng đá, trước kia nàng thường xuyên bị ép cùng xem bóng đá với cha. Sau này, mặc dù cha không còn nữa, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ xem bóng đá một mình, mới biết được người tên Ngũ La này.

Ngũ La quả là một cẩu thủ hết sức ưu tú, thậm chí ở một mức độ nào đó, có thể nói là cầu thủ vĩ đại. Mấy năm trước, hắn còn từng phá kỷ lục ghi bàn trong mùa giải thi đấu vòng tròn của nước Qua Mỗ.

Khác với Triệu Liệt, Ngũ La là cầu thủ đỉnh cao hàng thật giá thật.

A Phỉ nhìn về phía Lý Tu, thấy Lý Tu không bởi vì thanh danh của Ngũ La mà dao động, vẫn bình tĩnh đứng trước khung thành như cũ, bày ra một tư thế giữ gôn không coi là quá chuyên nghiệp.

A Phỉ khẽ lắc đầu, vừa rồi nàng đã nhìn ra, Lý Tu tuyệt đối không phải một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, thậm chí còn không bằng cả nghiệp dư.

Hắn có thể đánh bại Triệu Liệt, dựa vào chiến thuật tâm lý và sự tự cho là thông minh của Triệu Liệt.

Ngũ La và Triệu Liệt lại hoàn toàn khác biệt, hắn không chỉ có được kỹ thuật chuyên nghiệp đỉnh cao, còn có được lực lượng tuyệt đối. Những điều này đều không phải dựa vào chiến thuật tâm lý là có thể chiến thắng.

Theo phân tích lý tính, trận này, Lý Tu chắc chắn thua không thể nghi ngờ, ít nhất theo A Phỉ là như thế.

“Cẩn thận, ta sắp sút rồi.” Chạy lấy đà vài bước đơn giản, cặp đùi khỏe mạnh có lực kia của Ngũ La di chuyển, mu bàn chân giống như roi thép sút lên cạnh bên quả bóng.

Vù!

Quả bóng mang theo tiếng vù vù bay về phía góc trên bên trái khung thành, cũng chính là góc bên phải của Lý Tu.

Thông thường, cánh tay phải và đùi phải của con người đều tương đối linh hoạt, mạnh mẽ rất nhiều, không phải người thuận bên phải, khi cứu thua sẽ lấy chân trái làm điểm phát lực chủ yếu, như vậy sẽ có ảnh hưởng trên trình độ nhất định với tốc độ cứu thua.

“Rõ ràng có được thực lực mang tính áp đảo, nhưng lại không hề coi khinh bất cứ đối thủ nào, cho dù nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng vẫn dốc hết toàn lực để đánh bại đối thủ, thật sự là một kẻ đáng sợ.” A Phỉ nghĩ, nếu như Ngũ La tham gia lượt thí luyện tiếp theo, nàng phải làm như thế nào mới đảm bảo mình có thể thắng lợi, dù sao nàng không phải là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, về kỹ thuật còn kém hơn Ngũ La nhiều lắm.