Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 16. Tự hỏi cuộc đời ai mà không chết(2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn là một lòng muốn chết.

Nhưng mà dưới cái nhìn của nười khác ,đây là ánh sáng thánh hiền, là ánh sáng của người có lý tưởng!

“Không tiếc xả thân, mạnh mẽ nói nghĩa, Đại Chu truyền thừa vạn năm, nếu như thật sự diệt vong, sao có thể không có trung thần chết vì nước?”

Diệp Ninh bước từng bước về phía trước.

Hắn ngước cổ, giống như là nghênh đón cái chết vậy.

“Dù sao cũng nên có người đổ máu, vậy thì hãy để máu của bản quan, làm bước mở đầu khơi dòng này đi!”

Đây là hào hùng cỡ nào?

Đây là khí khái cỡ nào!

Tất cả những người chưa mất lương tâm, lập tức hốc mắt đều ướt sái.

Ánh sáng của nhân tính, vào thời khắc này bị đánh thức, rất nhiều người quên đi sợ hãi, nhao nhao bước lên phía trước một bước, căng thẳng nói.

“Diệp đại nhân, đừng!”

Trong lòng Diệp Ninh đang mắng chửi.

Tại sao còn có người muốn cản ta?

Trên mặt hắn nở nụ cười ấm áp, khoát khoát tay, ra hiệu đám người lui ra.

Lúc này, hắn đã bước đến trên bậc thềm ngọc.

“Xin Chân Nhân hãy động thủ!”

Hắn lạnh nhạt nói.

“Đừng, trẫm không cho phép ngươi chết! Ngươi còn trẻ như thế!”

Cơ Minh Nguyệt bi ai.

“Cuộc đời có ai mà không chết, chỉ mong giữ lại một mốc son trong lịch sử!”

Diệp Ninh bình tĩnh nói.

Trong kinh thành, biển người cũng đã sớm cuộn trào mãnh liệt.

Từ khi Nho đạo bị tiên môn chèn ép cho đến nay, Thánh Viện bị phong ấn, đại nho bị bắt giết, hạt giống đọc sách có chút tiếng tăm, từng người một hoặc là bị phế, hoặc là tự bản thân từ bỏ Nho đạo… Từ đó, Nho đạo bước vào thời kỳ thấp kém trước nay chưa từng có.

Mặc dù bây giờ Đại Chu vẫn là dựa vào văn nhân quản lý các nơi, chiếm cứ vị trí cao của triều đình cũng là nho sinh, nhưng mà nho sinh bây giờ so với nho sinh năm đó, đã sớm không thể vơ đũa cả nắm.

Có người từng nói, Nho đạo đã chết!

Đây là bi thương cỡ nào?

Nho gia bị đánh gãy cột sống, đã rất nhiều năm chưa từng có nhân tài gì xuất hiện.

Mà bây giờ, lại có người chính miệng nói ra thánh ngôn, dẫn đến thánh hiền cộng minh, xuất hiện dị tượng, chấn động toàn thành.

“Hay cho một câu sao có thể là vô danh, sử sách làm chứng, sông núi ghi tên, là hạng người nào lại có thể nói ra lời này?”

Mọi người còn đang suy nghĩ câu nói này.

Càng suy nghĩ, càng cảm thấy có khí phách lớn.

Đặt ở nhiều năm trước đó, Nho đạo hưng thịnh, đương nhiên nói ra lời này cũng sẽ khiến người khác chấn động, nhưng không đến mức có hiệu quả này.

Nhưng vừa đúng lúc thời gian này chính là tình cảnh thấp nhất ngàn vạn năm nay của Nho đạo, còn có người có được thánh ngôn bậc này, đây là điều không thể tưởng tượng nổi cỡ nào!

“Các vị mau xem, ánh sáng thánh hiền, quanh quẩn toàn thành, duy chỉ có trong hoàng cung, không có một chút động tĩnh nào, nói rõ người nói ra thánh ngôn, hơn phân nửa là ở trong hoàng cung!”

Có Tú tài lớn gan suy đoán, mặc dù tuổi hắn không lớn lắm, nhưng lại rất có sức quan sát.

“Hơn phân nửa… nhưng rốt cuộc là người nào?”

“Hôm nay trong hoàng cung, nhất định là xảy ra chuyện lớn, nghe lời đồn, tiên môn uy hiếp, muốn lập ra nước thứ bảy, lẽ nào…”

“Suỵt, chuyện của tiên môn, chúng ta đừng có nói bừa!”

Người đọc sách không phải người ngu, ngược lại rất thông minh, bọn họ suy nghĩ liên tưởng, rất nhanh đã đến gần với chân tướng sự thật.

Nhưng mà lại không dám nghĩ sâu hơn.

Nho sinh bây giờ, cột sống gãy rồi, đã sớm quen thuộc với dáng phủ phục dưới uy thế của tiên môn.

Cho dù là nghị luận ở sau lưng, cũng phải có gan lớn.

Trầm mặc.

Trầm mặc trong thời gian dài, ẩn giấu bên trong là một cỗ bi ai thật sâu.

Vốn dĩ những người đọc sách nên phóng khoáng tự do, sôi sục văn thương, chỉ điểm người thiên hạ, vậy mà lại mất đi gan nói chuyện.

Đây là bi ai cỡ nào?

Trong lòng các thư sinh rất mẫn cảm, bọn họ thưởng thức sự bi thương của nội tâm, bên trong miệng tràn đầy đắng chát.

Mà chính vào lúc này, bên trên bầu trời, bất ngờ bắn ra mấy chục đạo cột sóng.

Oanh!

Ánh sáng màu trắng óng áng, từng đạo cột sáng xông thẳng lên trời.

Thuận theo hiện tượng đó, vang lên tiếng đọc sách tràn ngập đất trời.

“Tử nói: “Sử dụng lễ nghĩa thì hòa là quý. Đạo trị quốc của các minh quân thời xưa đều như thế. Việc lớn nhỏ đều là như thế cũng có khi không thành công, vì biết hòa thuận hài hòa chỉ làm theo hòa thuận hài hòa mà không dùng lễ nghĩa điều tiết thì cũng không thành công vậy.”

Đây là “Luận ngữ”.

“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

Đây là “Kinh thi”.

“Sự vận chuyển của trời đất rất mạnh, người quân tử cũng theo trời mà không ngừng nghỉ tự cường. Khôn mang trọng trách của đất, người quân tử nhờ đức mà dung chở được vạn vật.”

Đây là “Dịch kinh”.

“Tri thức biết được do tiếp xúc với vạn vật, tiếp xúc với vật rồi sau đó kiến thức mới đến, có được sự hiểu biết thì ý niệm mới chân thành, ý niệm chân thành thì cái tâm mới ngay ngắn, tâm ngay thẳng mới tu chỉnh được bản thân.”

Đây là “Lễ ký”.