Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 7. Thê tử Văn Linh Chiêu (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hả?

Đột nhiên, con ngươi Tô Dịch dừng lại, thấy được một bóng người xinh đẹp quen thuộc.

Thiếu nữ lông mày như núi xa, mắt ngọc mày ngài, mặc một chiếc váy màu lam nhạt, chân ngọc thon dài khép lại mà ngồi, cả người nàng không có bất cứ trang sức nào làm đẹp, lại như phù dung dưới nước, tự chứa ý vị thanh linh trác tuyệt.

Hoàn toàn là một người đẹp tịnh lệ tuyệt tục.

Chỉ là, trên khuôn mặt nàng lại có chứa sự lạnh buốt băng hàn, một tư thái cao ngạo từ chối người ta ở ngoài ngàn dặm.

Văn Linh Chiêu!

Nàng là vợ trên danh nghĩa của Tô Dịch!

Tuyệt đại mỹ nhân số một thành Quảng Lăng, phong tư như tiên, thiên phú võ đạo kinh diễm quần luân, được không biết bao nhiêu tuấn ngạn trẻ tuổi ngưỡng mộ.

“Thì ra là thế, Văn Tuyết nha đầu kia lúc ở Tùng Vân kiếm phủ biểu hiện ra tư thái lạnh như băng, rõ ràng là đang học tỷ tỷ của nàng.”

Tô Dịch giật mình.

Văn Linh Tuyết là giả trang lạnh như băng, Văn Linh Chiêu lại là thật sự lạnh như băng, khí chất lạnh nhạt cô độc kia cũng đã dung nhập đến trong xương cốt của nàng.

Cùng lúc đó.

Văn Linh Chiêu rõ ràng chú ý tới ánh mắt Tô Dịch, khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, sau đó liền khôi phục bình tĩnh, đôi mắt sáng lạnh lùng từ đầu đến cuối căn bản không nhìn Tô Dịch một cái, trực tiếp mặc kệ.

Thời gian cách một năm, vợ chồng lại gặp lại, lại vẫn như người lạ!

“Tô Dịch, lần này tìm ngươi đến, là có chuyện muốn thông báo ngươi.”

Trên chủ tọa đại điện, gia chủ Văn gia Văn Trường Kính giọng nói tùy ý mở miệng, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trên đại điện ở trên người hắn.

Hắn mặc áo bào tím, tóc bạc để râu, mặt đẹp như ngọc, hai tay đặt ở trên tay vịn ghế, bóng người ngang tàng như một ngọn núi cao, tràn đầy uy nghiêm.

“Linh Chiêu thiên phú kinh diễm, một năm qua ở Thanh Hà kiếm phủ tu hành, may mắn được một vị nhân vật lớn nhìn trúng, tiến cử nó tới ‘Thiên Nguyên học cung’ tu hành.”

“Cũng chính là nói, Linh Chiêu hôm nay, đã là một học viên chính thức của Thiên Nguyên học cung.”

Văn Trường Kính ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tô Dịch, nói: “Ngươi từng là ngoại môn kiếm thủ của Thanh Hà kiếm phủ, tuy hôm nay chỉ là một phế nhân, nhưng cũng có thể rõ, Thiên Nguyên học cung là tồn tại siêu nhiên khổng lồ cỡ nào. Đối với Văn gia chúng ta mà nói, Linh Chiêu có thể may mắn tiến vào trong đó tu hành, có thể xưng là một việc vui lớn bằng trời.”

Thì ra là thế.

Tô Dịch lúc này mới rõ nguyên nhân tối nay các nhân vật lớn của Văn gia triệu kiến mình.

Thiên Nguyên học cung là nơi tu hành số một của “Thiên Nguyên châu”, phàm là có thể trở thành đệ tử Thiên Nguyên học cung, hầu như đều là thiên tài trác tuyệt cao nhất của địa bàn một châu!

Một năm trước, Văn Linh Chiêu mới tiến vào Thanh Hà kiếm phủ tu hành, một năm sau liền được tiến cử tới Thiên Nguyên học cung tu hành, có thể nghĩ mà biết, thiên phú võ đạo của nàng kinh người cỡ nào.

Cái này đối với Văn gia mà nói, quả thật là một chuyện tốt.

Nhưng đối hắn Tô Dịch mà nói, cũng liền ý nghĩa từ nay về sau trong thời gian rất dài, sợ là cũng không thấy được người vợ này của hắn nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Dịch nhìn Văn Linh Chiêu cách đó không xa một cái, thấy người sau vẫn như cũ là một bộ dáng lạnh nhạt cô độc mặt không biểu cảm.

“Tộc trưởng cùng các vị trưởng bối là muốn hỏi một chút ý kiến của ta?” Tô Dịch hỏi.

Mọi người đang ngồi ngẩn ra, đều lộ ra nét cổ quái.

Một tiếng cười nhạo đột ngột vang lên, “Tô Dịch, ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện này căn bản không thể thương lượng, vô luận ngươi đồng ý hay không, tiền đồ tốt đẹp của Linh Chiêu cũng sẽ không bị ngươi tên phế vật này liên lụy!”

Văn Trường Thanh!

Nhị bá của Văn Linh Chiêu, mặc áo bào gấm, mặt trắng không râu, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Đại điện vang lên một tràng tiếng cười khẽ, tựa như đều bị câu nói kia của Tô Dịch chọc cười.

Một tên ở rể, còn vọng tưởng có ý kiến ở trên chuyện này?

Tiểu tử này là thật không biết hắn ở trong mắt tộc nhân Văn gia chỉ là một kẻ bất lực không quan trọng gì?

Nhưng ra ngoài đám người Văn gia dự kiến ——

Tô Dịch giờ khắc này lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh cùng thong dong, tựa như không đếm xỉa đến.

Tư thái lạnh nhạt tự nhiên đó, làm không ít người tính chế giễu ngược lại cảm thấy một trận không thoải mái.

“Các vị đều đã làm sẵn quyết đoán, còn tìm ta đến làm gì?”

Tô Dịch thuận miệng hỏi.

Nếu chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước, ở sau khi gặp những sự nhục nhã làm người ta khó xử này, chắc chắn sẽ vì vậy phẫn nộ không chịu nổi.

Nhưng Tô Dịch bây giờ, sớm không phải trước kia nữa, nào sẽ để ý những thứ này?

“Là ta muốn thừa cơ hội lần này gặp Tô sư huynh một lần.”

Ngoài đại điện vang lên một giọng nói trong trẻo, một thanh niên mặc áo bào trắng tay áo rộng, khuôn mặt anh tuấn, diện mạo hiên ngang đi vào.

Nhất thời, gia chủ Văn gia Văn Trường Kính cùng một đám nhân vật lớn đang ngồi đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt đều trở nên nhiệt tình.

“Ngụy công tử đến rồi, mau mau mời ngồi!”

“Ngụy công tử, chúng ta vốn định để Tô Dịch tự mình đi bái kiến ngài, ngài tại sao tự mình đến đây, điều này làm chúng ta cũng thật có chút được yêu mà sợ, chưa tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội.”

... Trong những lời khen tặng đó lộ ra nịnh bợ không chút nào che giấu, kẻ nào cũng ra sức nhiệt tình.

Tộc trưởng Văn Trường Kính càng tự mình đón “Ngụy công tử” kia vào đại điện.

Từng màn này, Tô Dịch nhìn mà âm thầm lắc đầu, làm vẻ ta đây như vậy, cũng thật sự khiến người ta buồn nôn mà...