Miêu Cương Cổ Sự

Chương 11. Hạ cổ, giải cổ, đều vì sinh tồn

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

1

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khi dừng bút ở đây, có người sẽ nghi ngờ: ngươi vốn chẳng hiểu gì cả, sao lại đột nhiên biết thần chú hạ cổ?

Ta sẽ nói một chút: nuôi cổ thật ra rất dễ, nhưng hạ cổ thì khó. Lý do tại sao ta biết thần chú nuôi cổ, đó là bởi vì ta đã từng thấy nó trong pháp môn, dịch âm đơn giản nhất, và cũng vì trí nhớ của ta đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong tất cả các cách hạ cổ, hạ cổ trực tiếp là loại đơn giản nhất, tương đương với cấp độ đầu tiên xe khi học lái xe. Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là bởi vì trong dạ dày ta có bách cổ chi vương - Kim Tàm Cổ, nó đã biến thành Bản Mạng Cổ của ta.

Cái gì là Bản Mạng Cổ? Nó gắn kết với máu thịt, và sống chết cùng nhau.

Dẫu sao, sau khi ta đọc xong lời chú cổ, ta tập trung sức lực vào việc nhìn khuôn mặt của Dương cảnh sát. Chưa qua hai phút, hắn đã ôm bụng, khuôn mặt co rúm, tái nhợt, cổ họng căng thẳng, từng giọt mồ hôi lớn từ sau tai chảy xuống. Mã cảnh sát hỏi hắn có chuyện gì, hắn trả lời có lẽ thức ăn nhanh hôm qua có vấn đề, bụng đau, đau tới tận tim gan, muốn đi nhà vệ sinh.

Ta lạnh lùng cười và nói với hắn, đừng đi, nếu thải ra toàn là sâu, sẽ tự kinh hãi thôi.

Hai viên cảnh sát cùng với cô nhân viên ghi chép có khuôn mặt rất bình thường kia đều nhìn ta. Mã cảnh sát hỏi, "Anh đang giở trò đấy à?" Mũi ta ngứa, hắt xì một cái, trước tiên niệm thầm hai câu "Linh phiêu thống hiệp giải tâm liệt tề thiện" chân ngôn, sau đó ta lạnh lùng cười, "Tôi vô duyên vô ngồi chờ trong đồn cảnh sát một ngày, đói bụng đến đau đầu, phải có người chịu trách nhiệm chứ."

"Con mẹ nó đừng có giả thần giả quỷ!"

Dương cảnh sát đập bàn một cái, giận dữ nhìn ta, ôm bụng và đi ra ngoài. Ta không nói lời nào, cúi đầu ngủ gật. Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Một lúc sau, Dương cảnh sát mở cửa ra với khuôn mặt tái nhợt, hắn gần như kéo lê đôi chân tới cửa, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta, giọng nói đều run lên như khóc lóc, "Mày, rốt cuộc mày đã làm gì với tao?"

Mã cảnh sát vội vàng tiến tới dìu hắn: "Tiểu Dương, Tiểu Dương, rốt cuộc cậu làm sao thế?"

Dương cảnh sát mệt mỏi kéo áo Mã cảnh sát, đàn ông con trai mà lại khóc lóc bù lu bù loa: "Tôi vào nhà vệ sinh, kết quả thải ra một đống toàn là giun trắng, còn đang sống sờ sờ nữa...". Hắn vừa địn hnói tiếp, Mã cảnh sát ngăn lại, quay đầu nhìn về phía ta, suy nghĩ ba giây đồng hồ, sau đó quỳ xuống xin lỗi ta: "Lục tiên sinh, xin lỗi, là cách phá án của chúng tôi không tốt, xin lỗi, tôi đại diện mọi người xin lỗi ngươi, mong anh đừng làm khó Tiểu Dương nữa."

Ở quê hương chúng ta, tiên sinh thường được dùng để gọi những người giang hồ coi bói, cách gọi này khiến ta không khỏi nở nụ cười. Ta nghĩ dù sao họ cũng là người trong nhà, không thể tránh khỏi gặp gỡ, nếu ta làm cho họ khó xử quá thì cũng không tốt, bèn nói: "Tôi cần gọi điện về nhà để báo bình an..."

Ngay lập tức, ta được thả ra. Mã cảnh sát nói muốn mở một bàn tiệc lớn tại nhà hàng lớn nhất trong huyện để xin lỗi ta. Ta nói không cần vội, nhìn Dương cảnh sát đang rất phẫn nộ, ta hỏi hắn: "Anh đã phục chưa?" Có lẽ hắn đã sợ hãi bởi cả đống giun trong phân, dù trong lòng còn oán hận nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu và nói: "Tôi phục rồi."

Ta nói, "Được rồi, trước hết anh hãy đi thay một cái quần cái đã."

Hắn lập tức đỏ mặt, gương mặt Mã cảnh sát co giật một chốc, đợi cho Dương cảnh sát bước ra khỏi phòng, hắn giơ tay lau nhẹ vào cánh cửa. Ta cũng không tiếp tục bàn đến chuyện Dương cảnh sát đi đại tiện không lau mông, mà chỉ cặn Mã cảnh sát: "Anh đi đi, hoặc tìm người đến chợ hay trang trại gần nhất, mua một quả trứng gà mới nở, phải tươi nhất. Sau đó cần có dây màu đỏ và giấy phù vàng, những thứ này đều có thể mua được tại cửa hàng đồ cúng, nhanh lên, càng nhanh càng tốt."

Hắn vâng lời, ngay lập tức sai người đi làm việc, còn ta thì được dẫn vào ngồi trong một phòng làm việc, Mã cảnh sát ngồi nói chuyện phiếm với ta. Chúng ta trò chuyện về vụ án chặt nhỏ xác chết một lát, không lâu sau Dương cảnh sát mang dây màu đỏ và giấy phù vàng vào. Ta bèn nói với họ rằng ta thực sự không biết gì về việc này. Họ nói đã biết, nói rằng hai vụ chặt nhỏ xác chết có cùng cách thức, nhưng lần đầu tiên ta đã có bằng chứng ngoại phạm, nên tuy có nghi vấn nhưng không quá nặng, chẳng qua là áp lực từ bên trên rất lớn, họ muốn thử xem có thể tìm ra chỗ đột phá gì không.

Trong lòng ta thầm chửi những kẻ hạ lưu này, nhưng mà đã hoà giải rồi, cũng chẳng cần phải nói gì nữa.

Khi một cô nữ cảnh sát xinh đẹp mang một quả trứng gà màu vàng đất tiến vào, ta lập tức cầm lên và đặt vào chén nước nóng của bọn họ. Sau đó, ta dùng dây đỏ để trói cổ tay và mắt cá chân của Dương cảnh sát, sau đó dùng sức đánh vào. Hai phút sau, ta yêu cầu hắn cởi áo, ta lấy quả trứng gà đã ngâm ướt, lăn từ bụng hắn, từ từ di chuyển, từ ngực, qua xương sườn, đến hố chậu.

Khoảng hai phút sau, ta đốt giấy vàng phù và tháo dây đỏ.

Mã cảnh sát hỏi liệu đã xong chưa? Mặc dù ta không có kinh nghiệm, chỉ làm theo sách hướng dẫn, nhưng trong thời khắc này ta chỉ có thể kiên nhẫn khẳng định đã xong. Dương cảnh sát sau một hồi bị đánh, mặt đỏ bừng, nói muốn đi vệ sinh, ta nói đây là việc tốt, độc tố đều cần được lọc ra, lần này không có kí sinh trùng. Hắn nửa tin nửa ngờ chạy ra ngoài.

Mã cảnh sát tiếp tục thảo luận với ta về vụ án phân mảnh thi thể, ta hỏi liệu Lý Đức Tài đã được tìm thấy chưa? Ta nghi ngờ vụ án phân mảnh thi thể này không phải do người làm, mà là do con la lùn làm. Hắn hỏi tại sao lại nói như vậy, ta giúp hắn phân tích một lúc. Thấy ta tỏ vẻ chuyên nghiệp, Mã cảnh sát nhớ tới một vụ án kỳ lạ, cho ta xem hồ sơ, muốn ta giúp phân tích.

Ta không phản đối, nhận lấy xem thử: nạn nhân là một bé gái nhỏ, mới sáu tuổi rưỡi, là con gái của một ông chủ giàu có trong thị trấn, đã chết một cách kỳ lạ, không bị bệnh tật hay tai nạn gì, chỉ đột nhiên ốm vài ngày, rồi mắt lật trắng, ói máu đen và chết. Ông chủ kia buồn bã chôn cất đứa bé, nhưng vợ ông chủ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nên đã báo cảnh sát xin trợ giúp. Ở một huyện nhỏ hẻo lánh như thế này, việc chôn cất theo phong tục địa phương là thông thường, và lưu hành thổ táng, nên ông chủ rất phản đối việc này. Nhưng sau cùng ông ta không thể thuyết phục được vợ mình, đành đồng ý tiến hành khám nghiệm thi thể. Ai ngờ, khi đi đến nơi, họ phát hiện thi thể đã bị ai đó trộm mất.

Ta nói, chuyện mắt lật trắng và ói máu đen khi chết có thể là dấu hiệu bị hạ độc cổ hoặc bị một loại bệnh tật nào đó.

Lúc ấy, nếu có thể khám nghiệm thi thể là tốt nhất, nhưng bây giờ thi thể đã bị trộm, có bàn về những chuyện này cũng có ích gì?