Miêu Cương Cổ Sự

Chương 17. Miêu cổ đấu pháp, Kim Tằm lạ kỳ 1

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Rạng sáng hôm sau, Mã Hải Ba đã có giấy phép truy nã mời ta cùng đi.

Ta lắc đầu từ chối, bảo không muốn đi xem. Mã Hải Ba không yên lòng, lo không có ai kiểm soát tình hình, có thể sẽ có người hy sinh. Ta cười không ngớt, nói rằng các ngươi đều là lực lượng vũ trang của quốc gia, mỗi người cao to vạm vỡ, vũ trang tới tận răng, thế mà còn sợ cái này sao? Tuy nhiên từ sau sự việc hôm qua, Mã Hải Ba trở nên nhát gan hơn hẳn, thẳng thắn thừa nhận là mình sợ —— hắn nói hôm qua hắn đã đi vệ sinh, phát hiện ra phân của mình đen nhánh, cả đêm qua chỉ toàn là ác mộng.

Người dẫn đầu của họ chính là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Hắn cũng mời ta, nói rằng đồng chí Lục Tả nhất định phải đi một chuyến.

Hắn còn nói rằng các đồng chí sẽ không bao giờ quên ta.

Ta nói từ chối không phải vì đang giả vờ, thực ra ta thật sự cảm thấy sợ hãi. Bọn hắn đều xem ta như chuyên gia về môn phái tà học, nhưng họ không biết thật ra ta chỉ là một người mới nhập môn, hơn nữa lại không có sư phụ dẫn dắt. Người đối diện cũng là một người dưỡng cổ với gia học uyên thâm như ta, nếu như không phải bên trong ta có con Kim Tằm Cổ mà ta bà ngoại nuôi dưỡng hơn chục năm, hơn nữa vừa qua đã mất mấy đêm bỏ công đọc cuốn sách rách nát kia, chắc ta đã sớm trúng chiêu ngỏm củ tỏi, làm sao mà đứng đây ra vẻ tiêu sái như vậy dc.

Hơn nữa, dường như La Nhị Muội không chỉ biết dưỡng cổ, mà còn biết dưỡng tiểu quỷ.

Ai biết bà ta còn có thể dưỡng cái gì nữa? Thậmc hí nếu nói về trình độ về Miêu Cương vu cổ, bà ta cũng cao hơn ta rất nhiều.

Còn ta, chỉ đơn thuần là một người được thừa hưởng di sản từ tổ tiên mà thôi.

Thấy ta do dự, Mã Hải Ba càng ngày càng bất an, hắn kéo áo ta hỏi: "Lục Tả, ngươi nói thật đi, có phải nhiệm vụ lần này nguy hiểm lắm không? Nếu có, ngươi nói sớm một chút, chúng ta cũng có thể chuẩn bị tinh thần." Một cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Sếp, có phải chúng ta nên viết di chúc không?"

Bọn họ đều gọi người lãnh đạo là sếp, còn sếp của họ - phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì đang nuốt nước bọt, đôi mắt đầy mong chờ nhìn về phía ta.

Bị vây quanh bởi đám đàn ông lực lưỡng, cảm giác đó chẳng khá khẩm gì, khiến ta nhớ về thời học sinh, trên sân khấu, trở thành tâm điểm của hàng ngàn ánh nhìn; nhưng đồng thời, trong lòng lại rạo rực một chút hứng thú —— hãy nghĩ xem, một thanh niên hai mươi một hai tuổi, bình thường thấy những ông lớn mặc đồng phục, lái xe cảnh sát rú ga đi qua, bây giờ lại như những học sinh tiểu học tụ tập trước mặt ngươi, trong lòng ngươi cảm thấy thế nào? Khi ta xuống phương nam làm việc cũng đã từng gặp gỡ đồng nghiệp của họ (thực ra toàn là những thành viên liên phòng), ai cũng khoe khoang tự đại, nhưng bây giờ... khà khà.

Đầu óc ta nổi hứng, mơ mơ màng màng đáp ứng.

Bây giờ nhìn lại, thời điểm đó đúng là ta còn quá trẻ: nếu như ta không đồng ý, tự mình quay trở về, liệu ta có thiếu đi một kẻ thù đáng gờm, cuộc đời của ta có thay đổi từ đó, không còn những việc xảy ra sau này nữa không...

Nhưng mà, cuộc đời luôn kỳ diệu như vậy.

Nhà gã điên luôn có người trực, sau khi đội phó cảnh sát hình sự và họ xác nhận không có chuyện gì bất thường, lập tức tuyên bố khởi hành.

Ta đi giữa đám người, trong đầu liên tục nhớ lại nội dung của 《mười hai pháp môn trấn áp dãy núi》 (tên sách quá dài, sau này ta quyết định dùng "quyển sách nát" để gọi —— gọi là quyển sách nát, bởi vì nó thật sự rất nát). Nội dung bên trong quá phong phú, ta chỉ nhớ rõ được phần chương nuôi cổ trùng và một số phần tạp nham, bây giờ cố gắng hồi tưởng.

Lâm trận mới mài gươm, dù không nhanh nhưng cũng đủ sáng.

Ta vẫn chạy tới gia đình ngày hôm qua, lấy nước ắt trâu.

Thấy ta cẩn thận như vậy, những người khác cũng bôi một chút lên mí mắt. Chúng ta đến trước nhà Vương Bảo Tùng trong làng, hội hợp với cảnh sát giám sát.

Có quá nhiều người lạ tụ tập ở nơi này, hai con chó ở nhà kế bên sủa ầm ĩ. Mã Hải Bá luôn ở bên cạnh, kéo ta hỏi: "Lục Tả, tại sao ta cảm nhận được không khí âm u trong căn phòng này?" Ta ngẩng đầu nhìn, thấy từng cơn mây đen phát ra từ căn nhà gỗ cổ kính hai bên, phủ lấy căn phòng. Khi có gió thổi qua, mùi hôi thối chua chát phát tán khắp nơi, thật sự mang theo một sát khí nặng nề.

Chúng ta từ trụ sở đến đây, những ai đã lau nước mắt ngưu, đều có gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt châm chú, chỉ có những cảnh sát đang trú ẩn ở đây lại hỏi một cách kỳ quặc: "Lý Hữu ở đâu, Lý Hữu ở đâu?" Hôm nay trời âm u, buổi sáng mặt trời cũng không hề xuất hiện, có gió thổi từ bên kia ngọn núi, lạnh buốt, khiến lòng người cảm thấy rùng mình. Mã Hải Ba và mấy người lão thành khác có vẻ do dự, nhưng trong số bảy, tám người ở trước cửa, luôn có những kẻ hùng hổ, không tin vào chuyện ma quỷ, theo lệnh của phó đội cảnh sát hình sự, hai cảnh sát trẻ tuổi đã phá cửa vào nhà.

Ta đang chuẩn bị bước vào từ phía sau, chỉ nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng từ bên trong, tiếp theo là tiếng súng đạn nổ hai lần.

Hai cảnh sát trẻ kia chạy ra ngoài như thể đang trốn chạy, trên quần áo họ đều mang theo bảy, tám con rết dài đến hai ngón tay, màu sắc rực rỡ, như tiếng la thét của người mổ lợn, lăn lộn ngay tại chỗ. Những con rết này cứ nhúc nhích, vẩy đầu quẩy đuôi, vỏ giáp bóng loáng phát ra ánh sáng khiếp nôn. Mấy cảnh sát khẩn trương đánh rơi chúng xuống, dùng chân đạp lên, nghiền nát. Rết rất yếu, một lần đạp lên, chất lỏng màu trắng, màu đen chảy ra, mùi tanh rất khủng khiếp.

Sau một hồi lộn xộn, cuối cùng những con rết đã chết hết, nhưng hai cảnh sát trẻ nằm sấp mặt xuống trên mặt đất cũng có gương mặt biến từ màu tím thành đen, cả người co quắp.

Ta cúi xuống để nhìn, phát hiện trên người bọn họ có không ít vết thương do cắn, to nhỏ khác nhau, từ đó chảy ra huyết dịch như mủ màu đen. "Lục Tả, mau cứu họ!" Khi thấy hai người da dẻ nóng ran, toàn thân run rẩy, hô hấp gặp khó khăn, Mã Hải Ba đã gửi tất cả hy vọng vào ta. Ta cũng bế tắc, cái thứ cổ này, thường thì vôhình vô vị, ai biết rằng trong nhà kia lại thả rết, đây không phải là vu cổ, mà là loại điều khiển côn trùng, cái thứ này thì ta chẳng hiểu gì cả.

Người bị cắn nhiều nhất là một cảnh sát trẻ tuổi, mắt lật lên trắng dã, sắp chết đi. Một cảnh sát to cao cầm súng chuẩn bị xông vào: "Chết tiệt, cứ liều mạng với bà ta, bắt ra ngoài giải độc, nếu không thì cho bà ta chôn cùng cho Tiểu Lý!" Trong lòng ta căng thẳng, một ý nghĩ bỗng nhiên hiện lên, ta vội vã ngăn cản hắn, nói rằng ta có cách, trước hết đừng vội vàng. Bọn họ đều nhìn về phía ta, với vẻ mặt nôn nóng hỏi biện pháp là gì.

Ta nghiêm trang nói, những chuyện liên quan đến ta ngày hôm nay, các ngươi không được phép truyền ra ngoài, cũng không được viết vào báo cáo.

Phó đội trưởng lập tức đồng ý: "Cao nhân, cao nhân, mau nhanh tay đi, chúng ta sẽ không để lộ ra ngoài". Những người khác cũng đồng lòng gật đầu.