Mưu Thiên Hạ

Chương 2. Tận thế vương triều.(2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tô Quý phi năm nay sắp năm mươi tuổi, năm đó thịnh sủng bây giờ cũng rất được hoàng đế kính trọng. Dưới gối có Tam Hoàng tử, Tứ Công chúa và Thập Công chúa.

Đương kim Thái tử là thứ tử của vợ cả Hoàng hậu, trưởng tử đã chết yểu từ lâu.

Nhưng bây giờ Hoàng đế đã lẩm cẩm, mấy năm nay mơ hồ có ý tứ bài xích Thái tử. Cho nên mấy vị Hoàng tử bên dưới đều rất tích cực.

Tô gia chính là nhà mẹ của Tam Hoàng tử, tất nhiên là hắn ta rất quan tâm.

Nếu như tin tức không sai, thì trưởng tỷ của Tô Nam Thừa cũng sắp gả làm thiếp cho Tam Hoàng tử.

Hiện tại Tô Nam Thừa quả thực để ý nhiều đến những người này. Chủ yếu là vì giang sơn còn đang rối loạn, mà lại còn ở chỗ này tranh...

Thật buồn cười.

Bên trong tiền viện, Tô Nam Thừa theo đám người thỉnh an Hoàng tử.

Tam Hoàng tử quả nhiên khách khí, mở miệng một tiếng ngoại tổ phụ, mở miệng một tiếng cữu phụ.

Biểu đệ biểu muội cũng gọi không ngượng mồm.

Dưới loại trường hợp này, Tô Nam Thừa chẳng qua chỉ là một đồ vật trang trí, rất nhanh đã được thả ra.

Tô Nam Thừa vừa mới ra ngoài thì thấy có người nhanh chóng tiến vào trong. Nhìn trang phục thì hẳn là thái giám trong cung.

Người kia được hạ nhân của Thành Khang Hầu phủ dẫn vào trong tiền viện, đi thẳng đến nơi của bọn Tam Hoàng tử.

Không bao lâu sau, Tam Hoàng tử đi ra: “Ta đành về trước, hôm nay thật là không khéo. Ngoại tổ phụ nói với tổ mẫu, các cậu cũng nói với các mợ một tiếng, ta thật thất lễ quá.”

Đám người vội vàng chắp tay nói không dám.

Tam Hoàng tử hiển nhiên là sốt ruột, cũng không dám nói nhảm nữa mà vội vã rời đi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Nam Thừa nhìn Liên Sinh: “Ngươi đi hỏi thăm một chút xem.”

Liên Sinh khéo chuồn đi.

Đến lúc Tô Nam Thừa trở về, từ chỗ Liên Sinh nghe được, sắc mặt cũng rất khó coi: “Là Cửu Công chúa! Bị người ta cướp đi rồi, đội ngũ đưa dâu bị tấn công, Trịnh tướng quân cũng mất tích.”

Tô Nam Thừa nhíu mày: “Không phải mang theo hơn một ngàn người đưa dâu sao? Cướp lúc nào? Đã ra khỏi kinh đô hay chưa?”

“Vừa mới ra.” Ngay cả Liên Sinh cũng kinh ngạc: “Hơn một ngàn người đã chết hơn phân nửa, còn lại đều chạy trốn, không ai dám trở về. Vẫn là quân đội đóng giữ ở đó phát hiện có điều bất thường. Công chúa và mười mấy tỳ nữ và đồ cưới đều đã bị cướp đi.”

Tô Nam Thừa thở dài: “Đáng tiếc.”

Nữ tử đang độ tuổi đẹp đẽ, chỉ e là không sống nổi.

“Điều này thật khó mà tưởng tượng nổi. Bên trong Đại Nguyên mà lại cướp Công chúa?” Ngay cả Liên Sinh cũng không thể tưởng tượng nổi.

Tô Nam Thừa cười lạnh: “Thế đạo bây giờ, còn có cái gì không thể xảy ra? Những Công chúa dưới Cửu Công chúa còn nhỏ. Trong hoàng tộc bây cũng không có nữ hài tử phù hợp. Bên phía Bắc di sẽ không từ bỏ ý đồ, cứ chờ mà xem, vẫn còn phải tìm người khác.”

Liên Sinh thở dài: “Cũng may là Tứ Công chúa đã sớm xuất giá, Thập Nhất Công chúa mới chín tuổi.”

Y nói may mắn là hai người mà Quý phi sinh ra, nhưng Tô Nam Thừa nghĩ bất kể là ai cũng đều là bi kịch.

Đường đường là Công chúa trên đường xuất giá lại bị cướp, đây quả là điều chấn kinh cả triều đình.

Nhưng sự kiện này trong nhân gian không hề hay biết.

Long đế một bên phái người đuổi bắt đám đạo tặc này, còn vừa phải tặng lại người khác đi. Đồng thời chuyện này không thể để cho người Bắc di biết được.

Sau khi Tam Hoàng tử hồi cung thì gần như trong đêm đã có ý chỉ. Không cần phải công khai. Nghĩ cũng biết, lần này không được công khai.

Liên Sinh chạy từ tiền viện đến Ngô Đồng viện nói với Tô Nam Thừa: “Tiểu nhân nghe người của tiền viện nói... e là... e là tuyển Nhị cô nương của nhà chúng ta.”

Tô Nam Thừa thở dài: “Chắc chắn chứ?”

“Chỉ sợ là không phải giả. Là Quý phi nương nương nói. Nàng vừa nói, bệ hạ đã đồng ý. Quý phi nương nương là người trong nhà, sao lại hố cả cháu gái của mình như vậy?” Liên Sinh không hiểu.

Tô Nam Thừa cười nói: “Một cháu gái mà thôi, đổi lại được địa vị của nàng vững chắc, đổi được địa vị của Tam Hoàng tử ở trong lòng bệ hạ càng quan trọng hơn. Không đáng sao? Kể cả là mất đi danh tiếng của nàng thì có sao?”

“Việc này... cũng phải nên có tấu sớ. Lúc này ai đi đưa dâu cũng không thể qua lao. Nhưng mà, lúc này tặng cho ai đây?” Không thể để cho Bắc di biết Cửu Công chúa xảy ra chuyện, nhưng đưa đi không phải Cửu Công chúa, người ta cũng đâu có ngốc.

Liên Sinh lắc đầu, làm thế nào sao y biết được?

Bên trong tiền viện, Thành Khang Hậu nhíu mày: “Việc đã đến nước này, không có gì phải bàn nữa, nhanh tranh thủ thời gian chuẩn bị đi. Ý của bệ hạ là sau ba ngày phải xuất phát.”

“Vậy... việc này nói như thế nào đây?” Tô Anh Cừ nhíu mày.

Hắn ta không đau lòng một nữ tử chỉ là không thể cứ mơ hồ mà tặng đi một người như vậy.

Quý phi được chỗ tốt, vậy bọn hắn thì sao?