Mỹ Thực Gia Tại Dị Giới (Dịch)

Chương 6. Ông chủ, cho ta mười chén cơm chiên trứng

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vừa rửa mặt xong, đeo cái khăn che mặt lên, Tiếu Yên Vũ cùng với Tiếu Tiểu Long mang vẻ mặt tràn đầy hưng phấn đi ra khỏi phủ tướng quân, phủ tướng quân nằm trong vùng nội thành của đế đô, bước ra khỏi cửa là cảnh ngựa, xe nhiều như nước, tiếng người ồn ào khắp phố.

Mặc dù ngoài cửa ồn ào như vậy nhưng bên trong phủ tướng quân lại vô cùng yên tĩnh, đây cũng là do khi tướng quân muốn thiết kế phủ này thì kiến trúc sư có khắc lên một ít trận pháp phòng tạp âm.

Tiếu Yên Vũ rất ít khi rời khỏi phủ, bởi vì nàng biết rõ dung mạo của nàng đối với nam nhân có lực hấp dẫn rất lớn, có một lần nàng từng đi ra ngoài mà không mang khăn che mặt đã khiến cho giao thông ở đế đô tắc nghẽn, dẫn tới không ít vụ đánh nhau cho nên về sau Tiếu Yên Vũ rất ít khi đi ra ngoài, cho dù có ra thì cũng đều mang khăn che mặt.

Hai chị em của Tiếu gia vừa đi ra phủ là rẽ vào một lối ngoặt, trong này tiếng huyên náo khắp đường, hai bên đường rất nhiều những người bán rong bày sạp đang gọi khách, thậm chí còn có một ít mùi thơm từ quà ăn vặt cũng truyền đến.

Những cái này đều là thực phẩm dầu rán này những tu sĩ như Tiếu Tiểu Long với Tiếu Yên Vũ đều khinh thường ăn, bởi vì loại thức ăn này đều chiên qua bằng những loại dầu thấp kém, trong đó có chứa đựng rất nhiều chất độc hại, mà tu sĩ khi tu luyện cần thể chất tinh khiết, loại trừ những tạp chất trong cơ thể, nếu ăn loại thức ăn này thì chỉ khiến tạp chất gia tăng thêm.

Cho nên tu sĩ đối với ẩm thực thì yêu cầu cực cao, với chất lượng của nó cũng phải rất tốt.

Nghiêm khắc mà nói thì cơm chiên trứng được coi là một loại đồ ăn rác rưởi, nhưng Tiếu Tiểu Long rõ ràng lại vì một chén cơm chiên trứng mà tìm được cơ hội đột phá, nếu như chuyện này không phải là trùng hợp thì theo lời của Tiếu Tiểu Long cái cơm chiên trứng kia tuyệt đối có vấn đề.

Mà khả năng trùng hợp cực kỳ thấp, bởi vì Tiếu Tiểu Long đã dừng lại tại Nhị phẩm Chiến Sư rất lâu rồi, lâu đến nỗi khả năng trùng hợp này cực kỳ nhỏ bé, cho lên khả năng lớn nguyên do mà Tiếu Tiểu Long đột phá có quan hệ tới món cơm chiên trứng này…

Chuyện này cũng khiến Tiếu Yên Vũ cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ món cơm chiên trứng này thật sự lại thần kỳ như lời của Tiếu Tiểu Long sao?

- Ồ! Đây không phải Long công tử của chúng ta sao? Hôm nay lại tính muốn đến đối thơ à?

Ngay lúc chị em Tiếu gia đều có tâm sự thì có một thanh âm rất không hài hòa cắt đứt sự trầm tư của bọn hắn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Yên Vũ trầm xuống, nhìn nam tử đang nói chuyện ngả ngớn ở phía xa kia.

Trên người hắn mặc trường bào có màu sắc rực rỡ, ôm lấy ngực, trên tay cầm một cái quạt giấy, mặt thì bóng loáng, mắt híp, nhỏ, má hõm lại, trông qua rất hèn mọn bỉ ổi.

Người này là con độc nhất của Tài Vụ Đại Thần trong Thanh Phong Đế Quốc, Tôn Khải Tường!

Hắn là thiếu gia nổi tiếng ăn chơi ở đế đô này.

- Tôn Khải Tường! Hôm nay bổn công tử không có rảnh chơi cùng ngươi, nhanh cút đi cho ta!

Mặc dù Tiếu Tiểu Long lớn lên nhìn có chút giống tiểu nương pháo nhưng khi tức giận vẫn mang theo cảm giác không giận tự uy.

Nhưng tên Tôn Khải Tường kia cũng không để ý những lời đó mà vô cùng phẫn chấn ôm bả vai hắn, ngả ngớn híp mắt, nhìn chằm chằm vào người đang mang mạng che mặt bên cạch Tiếu Tiểu Long, bỗng nhiên cái mắt nhỏ kia trợn to, giống như hắn đã phát hiện ra một đại lục mới vậy!

- Ôi! Ta đi! Hóa ra là Yên Vũ nhị tiểu thư! Tiểu sinh đã vô lễ rồi.

Rất hiển nhiên, Tôn Khải Tường đã phát hiện ra thân phận của Tiếu Yên Vũ rồi, cả người lập tức không thể giữ được bình tĩnh, nữ thần trong mộng đã ở ngay trước mặt, nếu như không trêu chọc một phát thì hắn thấy có lỗi với cái danh hoàn khố này rồi.

- Tránh ra.

Tiếu Yên Vũ thản nhiên nói, câu chữ cực kỳ ngắn gọn.

Tôn Khải Tường vô cùng phấn chấn, vốn muốn đến gần để nói thêm vài câu nhưng lại nghe thấy cái ánh mắt lạnh như băng đáng sợ kia thì toàn thân lập tức phát lạnh, nhớ đến thực lực đáng sợ của Tiếu Yên Vũ.

Hệ thống tu luyện của Tiềm Long Đại Lục đã trải qua ngàn năm phát triển, cho đến bây giờ đã được chia ra làm mười cấp bậc.

Người tu luyện trên Tiềm Long Đại Lục này từ hài đồng năm tuổi cho đến lão già tám mươi, gần như nhà nhà đều tu luyện, nhưng vì có thiên phú khác nhau cho nên thành tựu cũng bất đồng.

Dựa theo đẳng cấp khác nhau của tu sĩ mà chia làm chín cấp:

Nhất phẩm Chiến Sĩ, Nhị phẩm Chiến Sư, Tam phẩm Chiến cuồng, Tứ phẩm Chiến Linh, Ngũ phẩm Chiến Vương, Lục phẩm Chiến Hoàng, Thất phẩm Chiến Thánh, Bát phẩm Chiến Thần, Cửu phẩm Chí Tôn.

Mà phía trên cửu phẩm còn có thập phẩm nhưng cái đó không phải là người bình thường có thể động chạm đến rồi.

Tiếu Yên Vũ với tư cách là tài nữ của đế đô, là thiên tài tu luyện, mới có mười tám tuổi mà đã đạt đến Tứ phẩm Chiến Linh, so với em của nàng là Tiếu Tiểu Long thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Mà ngay cả Đại tướng quân Tiếu Mông cũng thường xuyên cảm thán nếu như Yên Vũ là con trai thì tốt biết bao.

Tồn Khải Tường chẳng qua chỉ là một gã hoàn khố, tu vi bằng với Tiếu Tiểu Long khi chưa đột phá là Nhị phẩm Chiến Sư, cho nên hắn đối với Tiếu Tiểu Long không sợ hãi nhưng nếu đối mặt với Tứ phẩm Chiến Linh thì được rồi… nam nhân co được giãn được!

Tiếu Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, đuổi kịp Tiếu Yên Vũ đã đi xa, thân ảnh của hai người rất nhanh đã biến mất.

Tồn Khải Tường sờ lên má, cái mắt híp kia nhíu lại gần như thành một khe hẹp, thấp giọng nói vào tai một “vị” chó săn bên cạnh, vị này lập tức ly khai, Tôn Khải Tường cũng cực kỳ phấn chấn, cười gian một tiếng, đi về phía Tiếu Tiểu Long và Tiếu Yên Vũ.

Sau một giấc ngủ thì người hệ thống muốn đập chết là Bộ Phương đang không nhanh không chậm mở cửa.

Chú chó mực vẫn ghé vào cửa ra vào như trước, thấy Bộ Phương đang mở cửa thì lười biếng mở mắt khẽ liếc nhìn hắn rồi lại tiếp tục nằm sấp xuống.

- Trong bảy ngày phải bán một trăm phần cơm chiên trứng, mười bàn rau xào hoặc mười bàn mỳ khô… Hệ thống, ngươi cảm thấy cái quán ăn nhỏ bé, vắng vẻ này của ta có khả năng đạt tới cái kỳ tích đó hay sao?

Bộ Phương dịch một cái ghế ra gần cửa ra vào, nằm co lại trên ghế, trong đầu hắn đang đấu tranh cùng với hệ thống.

- Thiếu niên! Nếu ngươi muốn làm Trù Thần đỉnh cấp trong thực vật liệm của Huyền Huyễn Thế Giới thì phải có lòng tin đối với tài nấu nướng của mình, phải tin tưởng là ngươi có thể chinh phục toàn bộ thế giới đấy!

Hệ thống vẫn rất nghiêm túc động viên hắn.

Bộ Phương liếc mắt nhìn, trước khi chinh phục thế giới thì ta phải tắm nắng cái đã.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người kết hợp với cái cảm giác lười biếng thì dù mới tỉnh những Bộ Phương lại có cảm giác buồn ngủ rồi.

- Lão bản! Ta lại tới rồi đây! Ta thích cái món cơm chiên trứng của ngươi mất rồi!

Bộ Phương vừa mới nhắm một con mắt đã bị tiếng của tiểu nương pháo làm cho tỉnh lại, bộ mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn lên, đúng là người ăn hết cơm chiên trứng hôm qua.

Ồ! Bên cạnh hắn còn có một người dù đang mang mạng che mặt nhưng Bộ Phương liếc qua là biết đối phương là một nữ tử! Trước lồi, sau vểnh lên … dáng người rất không tồi.

Tiểu Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, đánh giá thoáng qua một phát quán ăn nhỏ mà Tiếu Tiểu Long mang nàng đến, cái quán ăn này lại mở ở chỗ sâu trong một cái hẻm mà không người nào thèm hỏi thăm kia lại có thể làm ra cái cơm chiên trứng thần kỳ kia?

- Ngươi là chủ cái quán ăn này?

Tiếu Tiểu Vũ khẽ mở cặp môi đỏ mọng hỏi.

Thanh âm của nàng rất êm tai, không to không nhỏ, khoan thai uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe.

- Ừ.

Bộ Phương bình tĩnh gật đầu.

Tiếu Yên Vũ cũng không nói nữa, bước vào trong, quán ăn rất sạch sẽ, ngón tay thon dài của Tiếu Yên Vũ sờ qua bàn ăn cũng không có xuất hiện một chút bụi, hơn nữa phong cảnh của quán cực kỳ ấm áp, khiến cho Tiếu Yên Vũ có chút thỏa mãn.

Quán mặc dù nhỏ mở ở một chỗ vắng vẻ nhưng thiết kế rất có tâm, rất ấm áp, vệ sinh cũng rất sạch sẽ.

Tiếu Yên Vũ đã dò xét xong cảnh vật xung quanh, ánh mắt nàng rơi vào trên thực đơn bằng ván gỗ được treo trong quán kia, lập tức đôi mi thanh tú của nàng nhảy lên, đôi mắt trong veo hiện lên một biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

- Thật đúng như Tiểu Long nói, một chén cơm chiên trứng bán giá… một Nguyên Tinh. Ôi chao! Cái cơm chiên trứng phiên bản VIP kia lại còn bán giá mười Nguyên Tinh? Thằng này đúng là đầu đất à nha!

- Ông chủ, hôm qua còn chưa có cái món cơm chiên trứng phiên bản VIP cơ mà? Sao hôm nay lại có?

Tiếu Tiểu Long có chút kinh ngạc nhìn cái giá mười Nguyên Tinh mới có thể ăn được cơm chiên trứng với giá trên trời này.

- À, ngày hôm qua ta quên không viết, nhưng may là có bạn nhắc nhở, thiếu đi món chính là cơm chiên trứng VIP này, tu vi cần đạt tối thiểu là Tam phẩm Chiến Cuồng thì mới có tư cách ăn.

Bộ Phương ngáp dài một cái, mặt không biểu tình nói.

Ăn cơm chiên trứng còn có hạn chế tu vi? Tiếu Yên Vũ lập tức nổi lên hứng thú, nàng nhìn cái món cơm chiên trứng vip này đặc biệt hiếu kỳ.

- Tiểu Long, ngươi đem theo bao nhiêu Nguyên Tinh?

Tiểu Yên Vũ hỏi Tiểu Long.

Tiểu Long ngẩn ngơ trả lời:

- Mười viên.

- Ân, rất tốt.

Tiếu Yên Vũ thỏa mãn gật đầu, vung tay lên, lập tức một cái túi thêu hình mẫu đơn xuất hiện trong tay nàng.

- Lão bản, cho ta một phần cơm chiên trứng phiên bản VIP.

Tiếu Yên Vũ bình tĩnh nói.

- Tốt, ngài chờ một lát.

Bộ Phương nghe thấy đối phương rõ ràng chọn món cơm chiên trứng phiên bản VIP thì nội tâm lập tức vui vẻ nhưng trên khuôn mặt vẫn bất động thanh sắc, hắn phải bảo trì hình tượng đầu bếp nam thần lạnh lùng trước mặt mỹ nữ.

Mặt mũi Tiếu Tiểu Long lúc này xám như tro, biểu lộ một bộ mặt luyến tiếc, ai oán nhìn Tiếu Yên Vũ.

Bộ Phương quay đầu đang chuẩn bị tiến vào phòng bếp thì đột nhiên ở cửa ra vào truyền đến thanh âm “Chậc chậc” khiến người ta ghét bỏ làm cho bước đi của hắn phải ngừng lại.

- Chậc chậc chậc! Đệ nhất tài nữ của Thanh Phong Đế Quốc lại chạy đến một quán ăn chim không thèm ỉa này để này một chén cơm chiên trứng? Ôi, chết cười ta mất thôi!

Tôn Khải Tường vô cùng phấn chấn, rung đùi đắc ý bước chân vào quán ăn.

- Vũ Yên nhị tiểu thư, ngươi rất thích ăn cơm chiên trứng sao? Tốt! Bổn công tử mời ngươi ăn! Lão bản, làm cho ta mười chén cơm chiên trứng, không đủ lại làm thêm.